“Bố ơi,
Sáng nay bố còn xoa đầu con, bảo ráng đi học, chiều bố bán nốt buồng chuối cuối cùng rồi sẽ về sớm, dẫn con đi mua chiếc xe đạp mới như con hằng ao ước. Con ngồi trong lớp cứ mong kim đồng hồ chạy nhanh hơn để được thấy bố.
Thế nhưng đến giờ ra chơi, con chưa kịp chạy ra cổng thì đã thấy bà nội. Bà đến đón con sớm, mắt bà đỏ hoe, tay run run nắm lấy tay con. Con hỏi:
— ‘Sao hôm nay bà đi đón, bố đâu rồi ạ?’
Bà chẳng trả lời, chỉ nghẹn ngào ôm chặt lấy con. Mãi sau bà mới thốt lên trong nước mắt:
— ‘Ngoài chợ… có xe tải… bố con…’
Con nghe mà đầu óc choáng váng, cả người như rụng rời. Con cố hỏi nhưng bà chỉ khóc nấc, con cũng òa khóc theo. Cả lớp bạn ùa ra, ai cũng nhìn con, nhưng con chẳng còn biết gì ngoài tiếng gió rít và mùi khói xăng phả từ ngoài đường vọng vào.
Bố ơi, con chưa kịp khoe với bạn về chiếc xe đạp mới, chưa kịp cùng bố đi dọc con đường làng, chưa kịp ngồi sau xe ôm chặt lấy lưng bố. Sao bố lại bỏ con sớm thế này? Bố hứa rồi cơ mà… bố ơi…”