×
×

Vậy mà mẹ cứ thi thoảng hoang phí rồi cuối tháng lại bảo: – “Nay tao hết tiền, con lo dùm tao.”

Tối hôm đó, tôi đi làm về thì thấy bếp nhà chật kín mùi tôm rim, nồi canh tôm, rồi cả tôm hấp. Gần 3 ký tôm loại đắt nhất, nấu đầy cả một bàn.

Tôi không nói gì, chỉ hỏi nhẹ:

“Mẹ nấu hơi nhiều thế này… ai ăn hết ạ?”

Mẹ chồng chẳng thèm nhìn tôi:

“Con gái mẹ với tụi nhỏ lát sang. Phải làm cho chúng nó ăn đồ ngon chứ! Đằng nào tiền nong cũng do mẹ chi.”

Tôi cắn môi. Tôi đi làm từ sáng, người mệt rũ, trong túi chỉ còn vài chục ngàn. Mẹ biết chồng tôi thất nghiệp, tiền thuốc men tiền điện nước đều do tôi gánh. Vậy mà mẹ cứ thi thoảng hoang phí rồi cuối tháng lại bảo:

“Nay tao hết tiền, con lo dùm tao.”

Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ, cố nói thật nhỏ:

“Mẹ… mình đợt này đang túng mà. Mẹ mua ít lại thôi, để con còn xoay sở khi mẹ đau ốm…”

Chưa nói hết câu, bà đã đập xoong xuống bếp xoảng một tiếng:

“Mày tính toán từng đồng hả? Mẹ tao nuôi chồng mày lớn bằng từng này tuổi, giờ mày lên mặt dạy tao xài tiền à? Đồ đàn bà nhỏ nhen!”

Con gái bà vừa bước vào thì được đón bằng mâm tôm đầy ắp và nụ cười tươi rói. Còn tôi bị bà đá xoáy:

“Người ta mới là con gái ruột. Còn mày… đừng có mơ đặt ngang hàng!”

Tôi tủi thân đến nghẹn họng, chỉ biết lặng lẽ rửa chén.


Ba ngày sau – lúc nửa đêm

Điện thoại tôi reo liên tục. Là hàng xóm gọi:

“Em ơi! Mẹ chồng em cấp cứu rồi!”

Tôi bỏ hết, chạy tới bệnh viện. Chồng và chị gái anh ấy đều bối rối, còn mẹ chồng thì nằm trên giường cấp cứu thở không ra hơi.

Khi bác sĩ đi ra, câu đầu tiên ông ấy hỏi khiến tất cả sửng sốt:

“Trong ba ngày gần đây, bà có ăn hải sản nhiều không?”

Tôi hơi run:

“Dạ… bà ăn gần 3 ký tôm một mình trong một bữa…”

Vị bác sĩ lập tức nhíu mày:

“Bà bị dị ứng tích độc. Lại thêm bệnh nền gan và huyết áp. Người nhà không ai biết sao?”

Chị gái chồng tôi lí nhí:

“Con tưởng mẹ chỉ nấu đãi tụi con… ai ngờ mẹ ăn gần hết…”

Tôi quay sang nhìn mẹ chồng. Bà nằm đó run run, thở khó, ánh mắt né tránh tôi. Lần đầu tiên tôi thấy bà yếu thế đến vậy.

Bác sĩ đặt nhẹ hồ sơ xuống:

“Nếu không đưa vào viện kịp lúc, bà có thể đã… nặng hơn rất nhiều.”

Tôi cứng người. Tự dưng thấy sợ.


Khi bà tỉnh lại

Mẹ chồng nhìn tôi rất lâu, rồi yếu ớt nói:

“Lúc tao khó thở… tao cứ nghĩ đến cái câu mày nói. ‘Để con còn xoay cho mẹ khi ốm đau’. Tao… tao biết mày không tính toán. Tao sai rồi.”

Tôi nắm tay bà:

“Mẹ đừng nói vậy. Con chỉ sợ mẹ bệnh mà không có tiền lo…”

Bà bật khóc. 12 năm làm dâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng khóc vì mình:

“Mày lo cho mẹ nhiều quá… mà mẹ cứ tưởng mày hỗn. Từ giờ mẹ hứa sẽ tiết kiệm, không làm khổ tụi bây nữa.”

Chồng tôi đứng cạnh lặng lẽ lau mắt. Chị gái anh ấy cúi đầu không dám nói câu nào.


Cú twist đời thường nhưng thấm

Khi làm thủ tục ra viện, bác sĩ đưa tờ giấy tổng chi phí.

Tôi chưa kịp mở ví thì mẹ chồng đột ngột kéo tay tôi, giọng run run:

“Để tao trả. Tao có để dành… chút tiền. Tao không muốn lại thành gánh nặng.”

Bà mở túi áo và lấy ra xấp tiền lẻ bà cất chặt suốt mấy năm qua.

Tôi bật khóc.

Không vì số tiền ít ỏi ấy, mà vì lần đầu tiên trong đời… bà thực sự xem tôi là người nhà.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News