×
×

Vợ không cho tôi gửi tiền về quê suốt 3 năm, đến khi bố mất tôi chỉ kịp nhìn di ảnh… Nhưng 7 ngày sau đám tan-g thì bất ngờ

Tôi lấy vợ thành phố, sống xa quê. Từ lúc cưới xong, vợ quản lý toàn bộ tiền bạc, chi tiêu từng nghìn, từng trăm.

Mỗi lần tôi xin gửi vài triệu về quê cho bố mẹ, vợ lại bảo:

“Ở quê tiêu gì lắm, cho nhiều chỉ hỏng người. Lo tương lai con cái đi!”

Thậm chí, có lần bố tôi bị cảm nặng, gọi lên xin ít tiền mua thuốc, vợ cầm điện thoại trả lời thẳng thừng:

“Con cái phải lo cho cha mẹ hai bên. Bên anh bên em đều như nhau. Đừng có bên trọng bên khinh.”
Nhưng tháng đó, vợ vẫn gửi về nhà ngoại 15 triệu xây bếp.


Tôi giận, nhưng không biết cãi thế nào cho phải.

Rồi cuộc sống cuốn đi, 3 năm trôi qua, tôi không gửi được cho bố mẹ tôi đồng nào.


Cho đến một ngày…
Chị dâu gọi điện giữa đêm:

“Anh về đi, bố mất rồi!”

Tôi cuống cuồng lao về. Nhưng đến nơi, chỉ còn lại di ảnh và nắm tro lạnh.
Bố tôi ra đi sau cơn tai biến, chỉ kịp gọi tên tôi vài lần, không có ai nghe máy…

Tôi đứng như trời trồng, tim đau như bị ai bóp nghẹn.
Mọi người tránh ánh mắt tôi, không ai dám nói gì, nhưng tôi biết, họ trách tôi.
Và tôi… cũng không tha thứ cho chính mình.


7 ngày sau đám tang, lúc khách khứa vừa vãn, chị dâu kéo tôi vào trong phòng, lặng lẽ đưa một tập hồ sơ:

“Bố giữ cái này trong hòm gỗ cũ, dặn khi nào bố mất thì đưa cho chú…”

Tôi run run mở ra.
Bên trong là:
– Một bản di chúc viết tay, có công chứng rõ ràng
Giấy sang tên mảnh đất 2 mặt tiền giữa trung tâm xã, trị giá gần 4 tỷ
– Và một lá thư bố viết riêng cho tôi, nét chữ run rẩy nhưng từng dòng đầy đau đáu:

“Bố biết con khó xử, ở rể không dễ gì.
Bố mẹ không cần tiền con, chỉ cần con còn nghĩ tới gốc gác.
Mảnh đất này, bố để lại cho con – người con trai duy nhất bố mẹ có.
Nhưng nếu con quên, thì coi như bố chưa từng viết gì cả…”


Tôi nắm chặt lá thư, không kìm được nước mắt.
Tôi gào lên giữa sân nhà, gọi bố, gọi mẹ, gọi lại cả tuổi thơ mà tôi đã bỏ quên.

Và lúc đó — vợ tôi xuất hiện.
Thấy tôi cầm giấy tờ, cô ấy tái mặt, giật lấy đọc, rồi bỗng quỵ xuống ngay bậc thềm.

“Anh ơi… em xin lỗi… em sai rồi… em không ngờ bố vẫn… vẫn thương anh như thế…”

Cô ấy khóc lóc, ôm chân tôi giữa sân, trước mặt cả họ hàng.
Nhưng tôi không nói gì. Tôi chỉ quay sang nhìn di ảnh bố, khẽ thì thầm:

“Con xin lỗi… Nhưng con sẽ không để ai cấm mình sống làm người con nữa đâu…”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News