×
×

Chở Nữ Tỷ Phú Đi Viếng Ngh/ĩa Tra/ng, Anh Xe Ôm S//ốc Nặng Khi Thấy Bà Qu/ỳ Lạ/y M/ộ Cha Mình, Hóa Ra Bà Chính Là…

Chở Nữ Tỷ Phú Đi Viếng Ngh/ĩa Tra/ng, Anh Xe Ôm S//ốc Nặng Khi Thấy Bà Qu/ỳ Lạ/y M/ộ Cha Mình, Hóa Ra Bà Chính Là…

Buổi sáng hôm đó, Sài Gòn xám xịt như bị ai phủ lên một lớp bụi mỏng. Không mưa, nhưng trời nặng nề, oi ả đến khó thở.

Nam dựng chiếc xe máy cũ bên lề đường. Chiếc xe này anh mua lại từ một người quen cách đây gần mười năm, sơn tróc, yên rách, máy lúc nào cũng kêu lạch cạch. Nhưng đó là cần câu cơm, là tất cả những gì anh có.

“Anh xe ôm.”

Nam quay lại.

Một người phụ nữ đứng trước mặt anh. Bà khoảng hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng nhìn là biết người có tiền. Không phô trương, không son phấn đậm, nhưng thần thái rất khác.

“Anh chở tôi đi được không?” bà hỏi.

“Dạ được. Cô đi đâu ạ?”

“Nghĩa trang Bình Hưng Hòa.”

Nam hơi khựng lại một nhịp. Nhưng anh gật đầu.

“Dạ, mời cô.”

Suốt quãng đường đi, bà gần như không nói gì. Chỉ thỉnh thoảng bảo anh đi chậm lại. Qua gương chiếu hậu, Nam thấy ánh mắt bà trầm lắng, như đang gánh theo một thứ gì đó rất nặng.

Đến nghĩa trang, bà không dừng ở cổng.

“Anh chạy vào trong giúp tôi. Khu mộ cũ, phía tay trái.”

Nam làm theo. Càng vào sâu, mộ càng thưa, cỏ mọc um tùm. Bà bảo anh dừng xe.

“Anh đợi tôi một chút.”

Nam gật đầu, ngồi trên xe. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi nhang cũ và đất ẩm.

Rồi anh chết lặng.

Người phụ nữ ấy dừng lại trước một ngôi mộ mà anh quá quen.

Mộ cha anh.

Ngôi mộ xi măng đơn sơ, không mái che, tấm bia đã mờ chữ theo thời gian.

Nguyễn Văn Tâm – sinh năm 1960, mất năm 2002.

Nam chưa kịp hiểu chuyện gì thì người phụ nữ từ từ quỳ xuống.

Bà quỳ rất thấp.

Hai tay run run đặt trước bia mộ.

“Anh Tâm…”

Giọng bà nghẹn lại.

“Em về rồi.”

Nam cảm thấy đầu mình ong lên. Anh bước vội lại.

“Cô… cô là ai? Sao cô biết ba tôi?”

Người phụ nữ quay đầu lại nhìn anh. Ánh mắt ấy làm Nam rùng mình — không phải vì dữ dội, mà vì xấu hổ.

“Con là… Nam, đúng không?”

Tim anh đập thình thịch.

“Sao cô biết tên tôi?”

Bà cúi đầu, rất lâu mới nói:

“Vì… con là con trai của anh Tâm. Và cũng là con trai của tôi.”

Nam bật cười khô khốc.

“Cô nói gì vậy? Mẹ tôi mất rồi.”

Bà lắc đầu.

“Không. Mẹ con… đã bỏ đi.”

Câu nói ấy như một nhát dao lạnh ngắt đâm thẳng vào ngực Nam.

Bà bắt đầu kể.

Hai mươi mấy năm trước, bà tên là Lan. Một cô gái tỉnh lẻ vào Sài Gòn làm công nhân may. Bà gặp ông Tâm — một người đàn ông hiền lành, nghèo nhưng tử tế.

Họ sống với nhau trong một phòng trọ chật hẹp. Không cưới hỏi rình rang, không đăng ký kết hôn, nhưng coi nhau là vợ chồng.

Rồi Nam ra đời.

“Lúc đó… nhà mình nghèo lắm,” bà nói, giọng khàn đi.
“Anh Tâm làm phụ hồ, tiền không đủ sống. Tôi nhìn con khóc vì thiếu sữa… tôi sợ.”

Nam nắm chặt tay.

“Và cô bỏ đi?”

Bà gật đầu.

“Đúng. Tôi bỏ đi.”

Không ai ép.
Không hiểu lầm.
Không biến cố.

Chỉ là nghèo.

“Ngày tôi đi, anh Tâm bế con đứng trước cửa phòng trọ. Anh ấy không níu kéo. Chỉ nói một câu:
‘Nếu em đi… thì đừng quay lại làm khổ con.’”

Nước mắt bà rơi xuống đất.

“Tôi đã không quay lại.”

Bà rời Sài Gòn, đổi tên, lao vào làm ăn. Từ một người buôn bán nhỏ, bà vươn lên, có tiền, có địa vị, có tất cả những thứ mà ngày xưa bà thèm khát.

Nhưng không có chồng.
Không có con.

“Tôi biết hai cha con sống khổ,” bà nói.
“Nhưng tôi không dám xuất hiện. Tôi nghĩ… nếu tôi không quay lại, hai người sẽ quen dần.”

Nam bật cười chua chát.

“Ba tôi nói mẹ tôi chết.”

Bà nhắm mắt.

“Tôi biết. Anh ấy nói vậy để con khỏi mong.”

Nam nhìn mộ cha. Bao ký ức ùa về: những ngày đói, những lần ba nhịn ăn, những đêm ho đến bật máu vẫn giấu anh.

“Ba tôi chưa từng chửi rủa mẹ tôi,” Nam nói chậm rãi.
“Ông chỉ bảo: ‘Mẹ con khổ.’”

Bà bật khóc nức nở.

“Tôi không khổ,” bà nói.
“Tôi chỉ hèn.”

Bà lấy trong túi xách ra một tập giấy.

“Đây là nhà, là tiền, là tất cả những gì tôi có. Tôi để tên con.”

Nam không nhận.

“Cô giữ đi.”

Bà sững người.

“Con hận tôi sao?”

Nam lắc đầu.

“Không.”

Bà thở phào.

“Vậy… con có thể gọi tôi một tiếng mẹ không?”

Nam nhìn thẳng vào mắt bà.

“Ba tôi nghèo,” anh nói.
“Nhưng ba tôi chưa từng bỏ tôi.”

Câu nói ấy khiến bà khuỵu xuống.

Không ai đỡ bà dậy.

Không ai trách móc.

Chỉ có gió thổi qua nghĩa trang, lạnh và dài như những năm tháng đã mất.

Trước khi đi, bà cúi đầu thật thấp trước Nam.

“Cảm ơn con… vì đã thay tôi ở bên anh Tâm.”

Nam nhìn theo bóng bà rời khỏi nghĩa trang.

Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu rõ:

👉 Có những người rời đi vì nghèo,
👉 Nhưng phải trả giá cả đời bằng sự cô độc.

Và có những đứa con…
Dù nghèo,
Vẫn lớn lên bằng nhân cách của người ở lại.

——————————————————-

Nữ Tỷ Phú Tình Cờ Thấy Anh Xe Ôm Địu Đứa Con Đi Chở Khách, B/àng Hoà/ng Khi Biết Sự Thật Về Đ/ứa T/rẻ

Buổi sáng hôm đó trôi qua như bao buổi sáng khác.

Dòng người chen chúc trên những con đường quen thuộc. Tiếng còi xe, tiếng máy nổ, tiếng gọi nhau vội vã của những con người đang chạy đua với cuộc sống.

Trong một chiếc xe sang di chuyển chậm chạp giữa dòng xe, Nguyễn Minh An – nữ tỷ phú tự thân nổi tiếng – ngồi tựa lưng, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa kính.

Cô vừa trải qua một cuộc họp kéo dài. Đầu óc nặng trĩu. Trái tim trống rỗng.

Đã rất lâu rồi, Minh An không còn cảm thấy điều gì thực sự chạm tới mình.

Cho đến khi chiếc xe chợt thắng lại.

“Dừng xe,” cô nói, giọng thấp nhưng dứt khoát.

Tài xế giật mình, vội tấp vào lề.

Minh An nhìn thấy họ.

Một anh xe ôm đang chuẩn bị đón khách mới. Trên ngực anh, được địu bằng một chiếc khăn vải cũ bạc màu, là một đứa trẻ nhỏ, chừng hơn hai tuổi.

Đứa bé ngủ gật, đầu tựa vào lồng ngực người đàn ông. Mỗi lần xe chạy qua ổ gà, thân hình nhỏ bé ấy lại khẽ rung lên.

Người đàn ông cúi xuống, cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn địu, bàn tay chai sạn nhưng động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Một cảnh tượng khiến Minh An không thể rời mắt.

Không phải vì nghèo.

Mà vì… cảm giác quen thuộc đến rợn người.

Cô hạ kính xe.

“Anh… chở khách mà phải địu con thế này sao?” Minh An hỏi.

Người đàn ông giật mình, quay lại. Khi thấy chiếc xe sang và người phụ nữ ngồi bên trong, anh lúng túng rõ rệt.

“Dạ… vâng,” anh đáp. “Không có ai trông cháu.”

“Vợ anh đâu?” cô hỏi tiếp.

Anh cúi đầu.

“Vợ tôi mất rồi.”

Câu trả lời ngắn ngủi khiến Minh An khựng lại.

Đứa trẻ chợt tỉnh giấc, mở đôi mắt to tròn. Ánh mắt ấy… khiến tim Minh An như bị bóp nghẹt.

Cô không biết vì sao, nhưng đôi mắt đó giống hệt em gái cô.

Đến mức đáng sợ.

“Cháu tên gì?” Minh An hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Dạ, bé tên An Khang.”

Cô siết chặt tay.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Hai tuổi rưỡi.”

“Cháu có bệnh gì không?”

Anh xe ôm im lặng một chút, rồi khẽ gật đầu.

“Tim bẩm sinh. Bác sĩ nói phải mổ sớm.”

“Chi phí?”

Anh cười buồn.

“Hơn một tỷ.”

Một tỷ.

Minh An thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Không phải vì số tiền.

Mà vì thời gian.

Hai năm rưỡi.

Cũng chính là khoảng thời gian… em gái cô biến mất.

Minh An nhìn đứa trẻ không chớp mắt.

Càng nhìn, cô càng thấy những chi tiết không thể là trùng hợp.

Chiếc lúm đồng tiền bên má trái.
Đôi lông mày cong nhẹ.
Cách đứa bé cau mày khi khó chịu.

Tất cả đều giống Nguyễn Minh Thư — em gái duy nhất của cô.

Em gái đã mất tích sau một mối tình đầy tai tiếng, bị gia đình từ mặt, rồi… bặt vô âm tín.

Minh An hít sâu.

“Anh cho tôi theo về nhà được không?” cô nói.

Anh xe ôm hoảng hốt.

“Dạ… chị là ai ạ?”

“Tôi không làm hại anh,” Minh An đáp. “Tôi chỉ cần xác nhận một chuyện.”

Anh do dự rất lâu.

Cuối cùng, anh gật đầu.

Căn phòng trọ nhỏ, ẩm thấp, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn và một bếp gas mini.

Đứa trẻ được đặt nằm xuống, ngủ lại ngay lập tức.

Anh xe ôm rót nước, tay run run.

“Chị… chị cần biết chuyện gì ạ?”

Minh An nhìn thẳng vào anh.

“Vợ anh… tên gì?”

Anh cúi đầu.

“Nguyễn Minh Thư.”

Thế giới của Minh An sụp đổ.

Cô ngồi phịch xuống ghế.

“Anh nói lại đi,” giọng cô run rẩy.

“Vợ tôi tên Minh Thư,” anh lặp lại. “Cô ấy mất khi sinh con… do biến chứng.”

Không khí đông cứng.

Minh An không khóc.

Cô không la hét.

Cô chỉ ngồi đó, nhìn đứa trẻ đang ngủ, tim đau đến mức không thở nổi.

“Anh gặp cô ấy ở đâu?” Minh An hỏi.

Anh xe ôm kể lại, giọng trầm xuống.

Nhiều năm trước, Minh Thư bỏ nhà đi sau khi bị gia đình từ chối. Cô sống chật vật, làm đủ nghề. Gặp anh – một người đàn ông nghèo nhưng tử tế.

Khi Minh Thư mang thai, cô không dám liên lạc với gia đình.

Cô chỉ nói một câu trước khi mất:

“Nếu một ngày có người tên Minh An tìm đến… hãy cho chị ấy biết… em xin lỗi.”

Minh An bật khóc nức nở.

Đứa trẻ không phải con cô.

Nhưng là máu mủ duy nhất còn lại của gia đình cô.

Là đứa trẻ mà cô đã vô tình bỏ lỡ suốt hai năm rưỡi.

Mọi chuyện sau đó diễn ra nhanh chóng.

Ca phẫu thuật được sắp xếp ngay trong tuần.

Chi phí không phải vấn đề.

Vấn đề là… đứa trẻ thuộc về ai?

Minh An không giành.

Cô không cướp.

Cô ngồi xuống trước mặt anh xe ôm, nói rõ ràng:

“Anh là cha của thằng bé. Không ai thay thế được anh.”

Anh nghẹn ngào.

“Nhưng tôi không cho nó được tương lai.”

Minh An lắc đầu.

“Anh cho nó tình yêu. Phần còn lại… tôi bù.”

Đứa trẻ sống.

Ca mổ thành công.

Lần đầu tiên, Minh An nghe thấy tiếng gọi:

“Cô ơi.”

Cô quay đi, che mặt khóc.

Nhiều năm sau, đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh.

Có một người cha chạy xe ôm, luôn đón con mỗi chiều.

Và một người dì là nữ tỷ phú, lặng lẽ đứng phía sau.

Không tranh giành.

Không phô trương.

Chỉ chuộc lại một lỗi lầm muộn màng.

Có những sự thật bị thất lạc cùng con người.

Nhưng định mệnh…
sẽ tìm cách đưa họ trở về.

Nghỉ Chân Giữa Rừng Cao Su, Anh Xe Ôm Phát Hiện Cô Gái Ng//ất Xỉ//u — Sự Thật Về Thân Phận Của Cô Khiến Anh S/ững S//ờ

Mặt đất phủ đầy lá khô, mùi nhựa cao su thoang thoảng trong không khí. Những hàng cây thẳng tắp vươn cao, thân xù xì in hằn dấu thời gian, tạo thành một khoảng rừng im lặng đến lạ thường.

Anh Nam dừng xe.

Chiếc xe máy cũ nghiêng nhẹ bên gốc cây, động cơ vừa tắt còn nóng. Anh tháo mũ bảo hiểm, lấy chai nước trong cốp uống một ngụm lớn rồi thở dài.

Cả buổi sáng chạy xe liên tục, người mệt rã rời. Đoạn đường này vắng, mát, lại ít xe qua lại, anh nghĩ nghỉ chân vài phút rồi chạy tiếp.

Đúng lúc đó, anh nghe thấy một tiếng động rất khẽ.

Không phải tiếng xe.
Không phải gió.

Mà là… tiếng thở gấp.

Nam giật mình quay đầu.

Dưới gốc cây cao su cách đó vài mét, một cô gái đang ngồi dựa lưng vào thân cây. Cô mặc bộ đồ trắng ôm sát, khuôn mặt tái nhợt, một tay ôm ngực, tay kia run rẩy như đang cố giữ thăng bằng.

“Cô ơi?” — Nam gọi.

Không có tiếng đáp.

Chỉ vài giây sau, cơ thể cô gái đổ nghiêng sang một bên.

Ngất xỉu.

Nam hoảng hốt chạy tới.

Anh quỳ xuống, đỡ lấy cô trước khi đầu cô va vào gốc cây. Gương mặt cô rất đẹp, nhưng lúc này mồ hôi lạnh túa ra, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu đến đáng sợ.

“Trời ơi…” — Nam lẩm bẩm.

Anh chưa từng gặp tình huống như thế này. Xung quanh là rừng cây, sóng điện thoại chập chờn, không một bóng người.

Nam nhanh tay lấy chai nước, mở nắp, đỡ cô tựa vào người mình.

“Cô nghe tôi nói không? Uống chút nước nhé…”

Anh cẩn thận đưa chai nước lên môi cô. Vài giọt nước tràn ra ngoài, nhưng sau đó, cô khẽ động đậy.

Hàng mi rung nhẹ.

Cô mở mắt.

Ánh mắt hoảng loạn, bối rối, như người vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

“Tôi… tôi đang ở đâu?” — cô thều thào.

“Cô ngất xỉu trong rừng cao su,” Nam nói nhanh nhưng nhẹ giọng. “Tôi là xe ôm. Cô đừng sợ.”

Cô gái nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo xanh anh đang mặc, rồi nhìn chai nước trong tay anh.

Một thoáng do dự.

Rồi cô đưa tay run rẩy nắm lấy chai nước, uống từng ngụm nhỏ.

“Cảm ơn…” — giọng cô rất khẽ.

Nam thở phào.

“Cô bị sao vậy? Hạ đường huyết hay sốc nhiệt?” anh hỏi.

Cô lắc đầu, đưa tay ôm trán. “Tôi… tôi chạy khỏi một cuộc họp. Tôi không thở nổi nữa.”

Nam không hiểu hết, nhưng anh nhìn thấy rõ: đây không phải một cô gái bình thường.

Bộ đồ cô mặc rất đơn giản, nhưng chất vải cao cấp. Đồng hồ trên tay cô — dù không phô trương — cũng là loại anh từng thấy trong tủ kính cửa hàng sang trọng. Cách cô nói chuyện, cách cô cố giữ bình tĩnh… đều cho thấy cô quen với việc kiểm soát mọi thứ.

Chỉ là lúc này, cô đã kiệt sức.

“Tôi tên Nam,” anh nói. “Cô cứ ngồi nghỉ. Nếu cần, tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Cô gái im lặng vài giây, rồi khẽ lắc đầu.

“Không… làm ơn… đừng đưa tôi về đó.”

Nam ngạc nhiên. “Về đâu?”

Cô mím môi, ánh mắt thoáng qua nỗi sợ. “Về nơi mà tôi vừa bỏ đi.”

Anh không hỏi thêm.

Anh chỉ gật đầu.

Nam ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ để cô không thấy bị áp lực. Anh lấy chiếc khăn trong cốp xe, đưa cho cô.

“Lau mồ hôi đi. Ở đây mát, cô sẽ đỡ hơn.”

Cô nhận lấy khăn, bàn tay vẫn còn run.

Một lúc sau, cô thở đều hơn. Gương mặt bớt tái.

“Anh không hỏi tôi là ai sao?” cô lên tiếng.

Nam cười nhẹ. “Khi nào cô muốn nói, tôi sẽ nghe.”

Cô gái nhìn anh rất lâu.

Rồi cô nói, giọng thấp nhưng rõ ràng:

“Tôi là chủ tịch một tập đoàn lớn.”

Nam khựng lại một giây.

Rồi anh gật đầu.

“Vậy chắc cô mệt lắm,” anh nói đơn giản.

Cô bật cười, nhưng trong tiếng cười có gì đó nghẹn ngào.

“Anh không ngạc nhiên à?”

Nam nhún vai. “Ngất xỉu thì dù là ai cũng giống nhau thôi.”

Cô gái cúi đầu.

“Cả đời tôi quen ra lệnh,” cô nói. “Quen được người khác chăm sóc. Nhưng chưa bao giờ… có người cho tôi nước, đỡ tôi ngồi dậy, mà không cần biết tôi là ai.”

Nam không đáp.

Anh chỉ lặng lẽ mở nắp chai nước khác, đặt bên cạnh cô.

Cô nhìn chai nước, rồi nhìn anh.

“Nếu tôi không tỉnh lại thì sao?” cô hỏi.

Nam trả lời không do dự: “Thì tôi sẽ cõng cô ra đường lớn. Xe hỏng cũng được. Nhưng người thì không thể bỏ.”

Cô gái cắn môi.

Nước mắt rơi.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô khóc trước mặt một người lạ.

Cô kể.

Về những cuộc họp căng thẳng.
Về cổ đông, về con số, về áp lực phải luôn mạnh mẽ.
Về việc không ai cho phép cô yếu đuối.

“Ở đó,” cô nói, “không ai hỏi tôi có mệt không.”

Nam lắng nghe, ánh mắt bình thản.

“Cô biết không,” anh nói chậm rãi, “chạy xe ngoài đường, tôi học được một điều: nếu cơ thể không chịu nổi nữa mà vẫn ép đi tiếp, thì sớm muộn cũng ngã.”

Cô nhìn anh.

“Vậy tôi nên làm gì?”

Nam nhìn thẳng vào rừng cây trước mặt. “Nghỉ lại. Không phải bỏ cuộc. Chỉ là… thở một chút.”

Gió thổi qua, lá cao su xào xạc.

Cô gái hít sâu.

Lần đầu tiên, không phải vì sợ hãi.

Một lúc sau, cô đứng dậy, hơi loạng choạng. Nam đỡ nhẹ vai cô.

“Cảm ơn anh,” cô nói. “Nếu hôm nay không gặp anh, tôi không biết mình sẽ ra sao.”

Nam cười hiền. “Có khi tôi mới là người nên cảm ơn. Ít nhất hôm nay tôi biết… những người ở trên cao cũng mệt như mình.”

Cô bật cười.

Rồi cô nói một câu khiến Nam sững sờ:

“Nếu sau này anh cần việc… hãy tìm tôi.”

Anh còn chưa kịp hỏi thì cô đã đọc tên mình.

Một cái tên mà Nam từng nghe trên báo, trên ti vi.

Nữ tỷ phú.

Chủ tịch tập đoàn.

Nam đứng lặng.

Cô nhìn phản ứng của anh, khẽ mỉm cười.

“Đừng lo,” cô nói. “Ở đây, tôi chỉ là một người vừa được anh cứu.”

Cô bước về phía chiếc xe.

“Anh chở tôi đi một đoạn nhé,” cô nói. “Nhưng không cần về công ty.”

Nam gật đầu, tim vẫn đập mạnh.

Chiếc xe máy nổ máy, lăn bánh rời khỏi rừng cao su.

Phía sau, nắng xuyên qua những thân cây thẳng tắp.

Và ở đâu đó giữa cuộc đời, một cuộc gặp tình cờ đã thay đổi số phận của hai con người — không phải bằng tiền bạc, mà bằng một chai nước, một câu nói, và một tấm lòng không phân biệt sang hèn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News