×
×

Cửa sổ nhà tôi, nơi từng đón gió mát lành, giờ trở thành cơn á//c mộ//ng

Trong một con hẻm nhỏ ở thành phố, nơi những ngôi nhà chen chúc nhau như muốn tranh giành từng mét vuông ánh sáng, tôi sống một cuộc đời bình lặng. Nhà tôi, một căn hộ nhỏ xinh với cửa sổ hướng ra con hẻm, là nơi tôi tìm chút yên bình sau những giờ làm việc căng thẳng. Nhưng yên bình ấy chẳng kéo dài được lâu, khi nhà hàng xóm – ông bà Tư – bắt đầu nuôi chim.

Không phải một hai con chim cảnh nhỏ nhắn, ríu rít trong lồng tre. Họ nuôi cả một đàn, đủ loại từ chào mào, họa mi đến sáo đá, nhốt trong những chiếc lồng sắt to đùng treo lủng lẳng trước hiên nhà. Ban đầu, tôi còn thấy vui tai với tiếng chim hót líu lo mỗi sáng. Nhưng chỉ vài tuần sau, mùi hôi thối từ phân chim, lông chim và thức ăn thừa bắt đầu xộc lên, quấn lấy không khí như một lời nguyền. Cửa sổ nhà tôi, nơi từng đón gió mát lành, giờ trở thành cơn ác mộng. Mỗi lần mở cửa, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến tôi chỉ muốn đóng kín cửa mà sống.

Tôi quyết định nói chuyện với ông bà Tư. Một buổi chiều, tôi gõ cửa nhà họ, cố giữ giọng ôn hòa: “Dạ, chú thím ơi, cháu thấy dạo này mấy lồng chim hơi bẩn, mùi bay sang nhà cháu khó chịu lắm. Chú thím dọn dẹp chút được không ạ?” Ông Tư, một người đàn ông gầy gò với đôi mắt sắc lạnh, chỉ gật đầu qua loa: “Ừ, để chú xem.” Bà Tư thì cười nhạt, đáp: “Chim nó thế, cô chịu khó chút đi, ai nuôi mà chẳng vậy.” Tôi cố nén bực bội, nghĩ rằng họ sẽ để tâm.

Nhưng sáng hôm sau, khi kéo rèm cửa sổ, tôi sững sờ. Cửa kính nhà tôi bê bết phân chim, từng vệt loang lổ như thể ai đó cố tình bôi lên. Tôi đứng chết trân, máu nóng dồn lên đầu. Đây không phải tai nạn. Đây là lời thách thức. Tôi nhìn sang nhà ông bà Tư, thấy ông đang tưới cây ngoài sân, miệng huýt sáo như chẳng có chuyện gì. Cơn tức giận bùng lên, nhưng tôi biết, nếu đáp trả bằng cách tương tự, tôi chẳng khác gì họ – nhỏ nhen và thấp kém.

Tôi quyết định chơi một ván cờ cao tay hơn.

Đầu tiên, tôi tìm hiểu về luật địa phương. Hóa ra, khu phố này có quy định nghiêm ngặt về vệ sinh môi trường, đặc biệt là việc nuôi gia cầm trong khu dân cư đông đúc. Nuôi chim cảnh thì được, nhưng nếu gây ô nhiễm môi trường hoặc làm phiền hàng xóm, chính quyền có quyền xử phạt. Tôi mỉm cười, bắt đầu lên kế hoạch.

Tôi mua một chiếc máy quay nhỏ, loại dùng để quay vlog, và lắp nó ở góc khuất gần cửa sổ. Máy quay ghi lại toàn bộ cảnh ông bà Tư thả chim ra khỏi lồng mỗi sáng, để mặc chúng bay lung tung, phân rơi vãi khắp nơi. Tôi còn ghi lại cảnh bà Tư hất cả xô thức ăn thừa xuống cống, khiến mùi hôi càng thêm nồng nặc. Trong ba ngày, tôi thu thập đủ bằng chứng: cảnh lồng chim bẩn thỉu, phân chim trên cửa sổ nhà tôi, và cả tiếng ồn từ đàn chim khiến cả hẻm không ai ngủ nổi vào sáng sớm.

Tiếp theo, tôi liên lạc với một người bạn làm ở hội bảo vệ động vật. Tôi kể về tình trạng nuôi chim của ông bà Tư, nhấn mạnh rằng lồng chim quá chật, chim bị nhốt trong điều kiện thiếu vệ sinh, có nguy cơ mắc bệnh. Người bạn đồng ý đến kiểm tra, mang theo một vài phóng viên từ một tờ báo địa phương. Họ đến với danh nghĩa “ghi nhận tình trạng nuôi chim cảnh ở khu dân cư” – một cái cớ hoàn hảo.

Buổi sáng hôm ấy, khi đoàn người xuất hiện trước cửa nhà ông bà Tư, tôi đứng từ xa quan sát. Ông Tư tái mặt, cố giải thích rằng mình chỉ nuôi chim cho vui, nhưng khi phóng viên hỏi về vệ sinh và mùi hôi, ông ấp úng không đáp nổi. Một phóng viên tinh mắt phát hiện ra phân chim trên cửa sổ nhà tôi, liền hỏi: “Cái này là do chim nhà ông bay sang đúng không?” Bà Tư vội vàng chối, nhưng đoạn video của tôi đã được gửi nặc danh đến tòa soạn trước đó. Chẳng mấy chốc, câu chuyện về “nhà nuôi chim gây ô nhiễm” trở thành đề tài nóng trên mạng xã hội.

Mâu thuẫn xã hội bùng nổ. Một bên là những người ủng hộ ông bà Tư, cho rằng nuôi chim là sở thích cá nhân, không ai có quyền cấm. Một bên là cư dân trong hẻm, những người đã chịu đựng mùi hôi và tiếng ồn từ lâu, giờ mới dám lên tiếng. Bài báo lan truyền, kèm theo những bình luận gay gắt về ý thức cộng đồng, về việc sở thích cá nhân không được phép xâm phạm quyền lợi của người khác. Ông bà Tư trở thành tâm điểm chỉ trích, dù họ cố thanh minh rằng mình bị “chơi xấu”.

Nhưng twist thực sự đến vào một buổi tối, khi tôi nhận được một tin nhắn nặc danh: “Cô tưởng cô thắng à? Cô phá hoại sở thích của tôi, tôi sẽ khiến cô trả giá.” Tin nhắn kèm một bức ảnh chụp cửa sổ nhà tôi – lần này không phải phân chim, mà là một con chim chết, được buộc dây treo lủng lẳng như một lời đe dọa. Tôi rùng mình, nhận ra rằng trò chơi này đã đi quá xa.

Tôi báo cảnh sát. Họ điều tra và phát hiện ra rằng ông Tư, trong cơn tức giận, đã cố tình đặt con chim chết để dọa tôi. Nhưng điều bất ngờ hơn là, trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ông Tư không chỉ nuôi chim để bán mà còn buôn bán một số loài chim quý hiếm trái phép. Những chiếc lồng sắt không chỉ là sở thích, mà còn là vỏ bọc cho một đường dây bất hợp pháp.

Ông bà Tư bị phạt nặng, đàn chim được chuyển đến một trung tâm bảo tồn. Con hẻm trở lại yên bình, nhưng tôi không còn cảm thấy chiến thắng. Cửa sổ nhà tôi vẫn mở, nhưng mỗi lần nhìn ra, tôi không thể quên hình ảnh con chim chết treo lủng lẳng. Tôi tự hỏi, liệu mình có đi quá xa không? Trong cuộc chiến vì sự công bằng, tôi đã vô tình khơi dậy một bí mật đen tối, và giờ đây, tôi phải sống với hậu quả của nó.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News