Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, xé toạc sự tĩnh lặng u uất của căn nhà nhỏ.
– Mở cửa ra! Có ai ở nhà không? – Giọng đàn bà the thé át cả tiếng quạt đang quay phần phật. – Hôm nay tôi phải nói chuyện cho ra ngô ra khoai!
Lan chau mày, đặt bát cháo xuống bàn. Cô còn chưa kịp bước ra thì rầm! – cánh cổng sắt bật mở, hất tung chiếc then cài sang một bên.
Một người phụ nữ lạ mặt xông vào như bão. Cô ta mặc một chiếc đầm bầu đỏ chói bó sát, cố tình phô bày cái bụng lùm lùm chừng năm tháng. Dây chuyền vàng bản to chói lóa, lắc tay leng keng, mùi nước hoa nồng nặc át cả mùi thuốc kháng sinh còn vương trong phòng khách.
Ả ta hất hàm:
– Cô là Lan phải không? Tôi là Tú. Người phụ nữ của anh Khánh. – Ánh mắt ả sắc lẹm quét từ đầu đến chân Lan như tìm điểm yếu – Chắc cô cũng biết tôi đến đây làm gì rồi chứ?
Lan đứng lặng một nhịp. Tim nhói lên… nhưng gương mặt cô bình thản lạ thường. Không một tiếng la hét. Không một cái cau mày.
Cô chỉ rút chiếc khăn tay ra, chậm rãi lau sạch vài giọt cháo còn vương trên ngón tay rồi mỉm cười nhẹ bẫng:
– À… ra là cô Tú. Nghe danh cô lâu rồi, nay mới diện kiến. Mời cô vào nhà xơi nước.
Tú sững lại. Ả đã chuẩn bị tinh thần cho một trận um sùm: túm tóc, tát tai, hoặc chí ít là vài câu chửi rát mặt. Nhưng cái bình thản như nước tĩnh lặng của Lan khiến ả hơi chột dạ.
Ả cố gằn giọng để lấy lại khí thế:
– Uống nước gì mà uống! Tôi đến để đòi công bằng! Tôi mang thai con trai của anh Khánh được 5 tháng rồi. Anh ấy nói đã chán ngấy cô, hứa sẽ ly hôn để cưới tôi và chia cho mẹ con tôi nửa cái nhà to tổ bố này. Cô biết điều thì cuốn gói đi cho nhanh!
Lan nghe xong, khoé môi nhếch lên – nhưng không phải kiểu mỉa mai. Chỉ là một thoáng gì đó rất… thấu hiểu.
Cô nhìn thẳng vào Tú:
– Ồ, thế à? Cô cũng vất vả thật. Bụng mang dạ chửa mà giữa trưa nắng thế này còn phải đi đòi quyền lợi.
Nhưng rồi Lan lùi lại một bước, xoay người, giọng cô trầm xuống – đủ để Tú rùng mình như bị kéo vào cơn gió lạnh:
– Mà đúng… cái gì của cô, tôi phải trả lại cho cô.
– …Cô nói cái gì? – Tú khựng lại.
Lan thở dài, bước vào phòng ngủ một lát rồi quay ra với một xấp giấy tờ, một hộp gỗ nhỏ, và… một xâu chìa khoá.
Đặt hết lên bàn, cô nói gọn lỏn:
– Đây. Tôi bàn giao “gia tài” của cô Khánh cho cô.
Tú tròn mắt:
– Ý… ý cô là sao?
Lan đẩy xấp giấy tờ về phía ả:
– Giấy nợ anh Khánh vay lô đề. Ba trăm triệu. Chủ nợ tìm đến nhà tôi ba lần rồi. Từ hôm nay, tôi giao lại cho vợ mới của anh ta xử lý.
Tú giật lùi.
Lan đặt hộp gỗ xuống:
– Đây là mấy món đồ anh ta cầm của tôi đem đi cắm. Cô chuộc giúp nhé. Người ta bảo nếu không có tiền thì… đưa điện thoại đặt lại.
Rồi cô thong thả đặt xuống chiếc chìa khoá:
– Đây là chìa căn phòng nhỏ phía sau – nơi anh ta hẹn hò với cô mỗi tối. Nhiều đồ của hai người còn để đấy. Cô dọn luôn cho gọn.
Tú tái mặt.
Lan nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió:
– À, còn nữa… tôi cũng chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi. Chỉ chờ anh ta về ký. Từ nay, anh ấy và những thứ thuộc về anh ấy… đều là của cô cả.
– …
– Cô… cô đừng có mà gài tôi! – Tú hét lên, nhưng giọng run rẩy.
Lan nhún vai:
– Tôi mời cô vào để bàn giao. Cô tưởng tôi giữ làm gì?
Cô mang thai con trai cơ mà. Cô xứng đáng nhận đủ “tài sản” của anh ấy hơn tôi.
Một phút im lặng… rồi Tú tái mét, quay đầu chạy ra cửa nhanh đến mức suýt vấp bậc thềm. Cánh cổng sau lưng ả đóng rầm lại – lần này là do ả tự đập.
Và từ hôm đó, không bao giờ ả dám quay lại nữa.
Lan đứng giữa phòng khách, kéo nhẹ rèm cửa. Ánh nắng xuyên qua, chiếu lên tờ đơn ly hôn còn dang dở.
Cô mỉm cười. Nhẹ nhõm. Tự do.
Có những thứ, không cần phải giành – chỉ cần trả lại đúng chủ.
Và người nhận… tự hiểu là mình đã đòi nhầm.