CON DÂU GIẢ HÔN MÊ SAU TAI NẠN? CHÁU TRAI THÌ THẦM MỘT CÂU KHIẾN TÔI ĐỨNG CHẾT LẶNG
Tôi tên là Lành, năm nay vừa bước sang tuổi sáu mươi. Nói thật, đời tôi chẳng mong gì hơn ngoài sự bình yên của gia đình. Con trai tôi – thằng Quân – lấy vợ được bảy năm, có một đứa con trai sáu tuổi tên bé Bi. Con dâu tôi, Hương, là đứa hiền lành, chịu thương chịu khó. Vợ chồng nó sống với nhau cũng có lúc cãi vã, nhưng tôi luôn nghĩ nhà nào chẳng có chuyện.
Ấy vậy mà chỉ một tai nạn xảy ra, cả thế giới của tôi đảo lộn.

1. Tai nạn bất ngờ
Hôm đó gần 9 giờ tối, tôi đang dọn dẹp nhà thì điện thoại reo inh ỏi. Thằng Quân gọi, giọng run rẩy:
– Mẹ, vợ con… vợ con bị tai nạn rồi! Đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh!
Tôi nghe mà lạnh sống lưng. Chẳng kịp lấy áo khoác, tôi vội vã chạy sang nhà nó, nhờ người hàng xóm chở đi. Đến nơi, nhìn thấy con dâu nằm bất động trên giường cấp cứu, tôi như chết nửa người.
Bác sĩ nói Hương rơi vào tình trạng hôn mê do chấn thương não nhẹ, cần theo dõi.
Tôi nhìn gương mặt xanh xao của con dâu mà lòng đau như cắt. Bé Bi thì khóc nức nở, ôm chặt lấy tay tôi:
– Bà ơi, mẹ có chết không bà?
Tôi nghẹn giọng:
– Không… mẹ con sẽ không sao đâu.
Tôi đâu biết câu nói này chỉ đúng… một nửa.
2. Điều kỳ lạ
Những ngày sau đó, Hương vẫn nằm bất động. Nhưng có một điều khiến tôi không yên: Hương không có bất kỳ dấu hiệu chấn thương nặng nào, thậm chí bác sĩ còn nói:
– Về chuyên môn mà nói, cô ấy đáng lẽ tỉnh lại rồi. Không có tổn thương nghiêm trọng.
Tôi thắc mắc, nhưng nghĩ mỗi người một thể trạng.
Chỉ có điều, thái độ của thằng Quân lại không bình thường. Nó thờ ơ lạ lùng. Không khóc, không bấn loạn, chỉ đến viện rồi ngồi bấm điện thoại. Có lúc tôi lén nhìn màn hình, hình như nó đang chat với ai đó bằng nụ cười nửa miệng.
Tôi có cảm giác… nó đang vui.
Cái cảm giác ấy khiến lòng tôi nặng trĩu.
3. Lời thì thầm của bé Bi
Rồi cái ngày thay đổi tất cả đã đến.
Hôm đó tôi đưa bé Bi vào thăm mẹ nó. Phòng bệnh chỉ có ba bà cháu. Hương vẫn nằm im như cũ. Tôi đang lấy khăn ấm lau mặt cho con dâu thì nghe tiếng Bi gọi rất khẽ:
– Bà ơi…
– Sao con? – tôi mỉm cười.
Nó kéo áo tôi, nhìn quanh đầy cảnh giác, rồi ghé sát tai tôi, thì thầm:
– Mẹ không có bị bệnh đâu… mẹ đang giả đó bà.
Tôi bủn rủn tay chân.
– Con… con nói cái gì cơ?
Bi cúi đầu, môi run run:
– Con thấy mẹ mở mắt mấy lần… mẹ nói nhỏ với con: “Không được nói với ba.” Mẹ kêu con đưa điện thoại cho bà nội… rồi mẹ ngủ lại.
Tôi suýt hét lên, nhưng kịp bịt miệng.
– Điện thoại gì?
Bi lôi từ balo ra một chiếc điện thoại nhỏ màu hồng – điện thoại của Hương.
– Mẹ dặn khi nào vào đây với bà nội thì đưa cho bà xem.
Tôi run bần bật, tay lạnh ngắt như nước đá.
– Sao trước giờ con không nói?
– Con sợ ba biết… ba la mẹ nữa.
Tôi như bị ai giật mạnh tim. “La mẹ nữa” – nghĩa là trước đây đã từng?
Tôi ôm chặt lấy cháu, trấn an nó, rồi mở điện thoại.
Trong đó có một thư mục tên “Nếu tôi gặp chuyện”.
Tôi mở ra. Và khoảnh khắc ấy, thế giới của tôi nổ tung.
4. Sự thật trong màn đêm
Bên trong là ba video và rất nhiều ghi âm.
Video đầu tiên khiến tôi muốn ngồi sụp xuống.
Đó là cảnh thằng Quân – chính con trai tôi – đang quát mắng, xô Hương ngã xuống nền nhà. Nó gào lên:
– Cô liệu hồn! Còn dám lộ chuyện của tôi thì đừng trách!
Hương ôm đầu, khóc nức nở:
– Em chỉ muốn anh dừng lại… vì con…
Quân lao đến bóp mạnh tay cô ấy, giọng gằn từng chữ:
– Tôi bảo cô im là im!
Rồi nó tắt đèn, để lại cảnh tối đen, nhưng tiếng khóc của Hương vẫn vang lên ai oán.
Tôi xem mà tim mình như bị dao xoáy. Không tin được đứa con trai tôi dứt ruột sinh ra lại có thể làm chuyện đó.
Tôi nuốt nước mắt, mở video thứ hai.
Đó là hình ảnh Hương đứng trong nhà tắm, gương mặt sưng tím, nói rất nhỏ:
– Quân… có người phụ nữ khác. Anh ấy nợ nần, bị xã hội đen đòi… Em biết quá nhiều. Em sợ anh ấy làm liều… Nếu em có chuyện gì, xin ai xem được video này hãy bảo vệ con tôi.
Tôi chết lặng.
Video thứ ba… còn kinh khủng hơn.
Camera giấu trong cửa phòng ngủ. Hương cố nói chuyện với Quân, nhưng hắn ta đẩy mạnh khiến cô té ngã. Hắn hét:
– Cô mà còn hé răng, đừng trách tôi!
Tôi ôm ngực, thở không ra hơi. Mắt tôi cay đến mức nhìn không rõ.
Cuối cùng, tôi mở file ghi âm dài nhất. Giọng Hương run rẩy:
“Nếu Quân dọa giết em… nếu em biến mất… nếu có tai nạn nào đó… xin hãy tin rằng đó không phải tai nạn. Em sẽ giả vờ hôn mê để kéo dài thời gian… để bảo vệ con. Khi bé Bi đủ can đảm, nó sẽ đưa điện thoại cho người đáng tin nhất.”
Tôi sụp xuống ghế. Người đáng tin nhất… là tôi.
Nước mắt tôi rơi như mưa.
5. Sự thừa nhận đáng sợ
Tôi vừa tắt màn hình thì cánh cửa phòng bật mở.
Quân bước vào.
Nó nhìn sắc mặt của tôi và Bi, rồi lập tức hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Tôi giấu vội điện thoại vào túi áo.
– Không… không có gì…
Nhưng mắt nó sắc lạnh:
– Mẹ vừa xem cái gì?
Tôi run bần bật. Lần đầu tiên, tôi thấy vẻ mặt hung dữ của con mình – y hệt trong video.
Nó tiến lại gần, giọng khàn đặc:
– Điện thoại của Hương đâu?
Tôi chột dạ. Nó nhìn chằm chằm rồi bất ngờ lục balo của con trai. Không thấy gì, nó quay sang tôi, ánh mắt nghi ngờ.
Tôi nắm chặt tay vào túi áo, cảm giác từng ngón tay tê đi.
6. Cuộc đối đầu trong bệnh viện
– Mẹ đưa đây! – Quân quát.
– Mẹ… mẹ không có gì hết! – tôi lùi lại.
Nó bước lên, siết chặt tay tôi:
– Mẹ vừa xem gì trong điện thoại? Mẹ đừng xen vào chuyện của con!
– Quân! Mày… mày đánh vợ mày phải không?
Nó khựng lại, rồi mím môi:
– Mẹ không biết gì hết. Hương nó bệnh hoạn, hay tưởng tượng! Nó bôi nhọ con!
– Tao xem hết rồi!
Một giây im lặng bao trùm căn phòng.
Bi sợ quá ôm chân tôi.
Quân nhìn tôi – đôi mắt như thú bị dồn vào đường cùng. Hắn thì thầm:
– Mẹ… đưa điện thoại đây. Nếu không… đừng trách con.
Tôi chưa từng tưởng tượng có ngày con trai tôi dọa cả mẹ ruột nó.
Tôi lấy hết can đảm:
– Tao báo công an.
Quân giật mình, tái mặt:
– Mẹ dám?
Tôi nhìn sâu vào mắt nó:
– Tao phải bảo vệ con dâu và cháu tao.
Nó quay lưng bỏ chạy khỏi bệnh viện. Tôi biết nó đi gặp ai đó… nhưng không còn quan trọng nữa.
7. Sự thật được phơi bày
Tôi lập tức mang điện thoại đến công an trình báo. Họ xem xong toàn bộ video và lập hồ sơ khẩn.
Ba tiếng sau, Quân bị bắt vì hành vi bạo lực gia đình, đe dọa tính mạng người khác, và đặc biệt là có liên quan đến một nhóm cho vay nặng lãi.
Mọi thứ sáng tỏ.
Hương đã biết quá nhiều, nên Quân tìm cách bịt miệng. Vụ tai nạn hôm đó không phải ngẫu nhiên: có người khai đã được Quân thuê “dằn mặt”, nhưng lại gây tai nạn thật.
Khi biết công an đã bắt Quân, tôi quay lại bệnh viện.
Hương… đang mở mắt.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt sợ hãi:
– Mẹ… con xin lỗi… con không biết làm cách nào…
Tôi ôm lấy con dâu, khóc nấc.
– Không, mẹ mới là người xin lỗi. Mẹ có lỗi vì đã không biết con chịu đựng những gì.
Hương gục đầu vào vai tôi, nước mắt rơi không ngừng.
Bé Bi chạy đến, ôm chầm lấy mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ đừng ngủ nữa…
Cả ba chúng tôi ôm nhau, trong phòng bệnh trắng xoá, mà cảm giác như trái tim vừa thoát khỏi một vực sâu tăm tối.
8. Kết thúc – và bắt đầu
Quân bị kết án tù. Tôi đau – nỗi đau của một người mẹ – nhưng tôi chấp nhận. Vì nếu để nó tiếp tục, có ngày mẹ con Hương sẽ không còn sống.
Tôi đưa Hương và Bi về sống cùng mình. Ban đầu Hương ngại, nhưng tôi nói:
– Từ nay con không phải sợ gì nữa. Nhà này, mẹ lo.
Hương bật khóc.
Cuộc sống không thể quay lại như trước, nhưng ít ra… chúng tôi đã thoát khỏi bóng tối.
Tôi nhìn cháu trai, nhìn con dâu, rồi khẽ nghĩ:
Đôi khi, người phụ nữ yếu đuối nhất lại mạnh mẽ đến mức dám hy sinh cả bản thân để bảo vệ con mình.
Và đôi khi, đứa trẻ sáu tuổi lại là người duy nhất đủ dũng cảm để nói ra sự thật.