×
×

Ngày mẹ chồng b;ắt tôi lấy tiền mẹ đẻ bán đất vừa cho để trả n;ợ hơn 1 tỷ cho em chồng, rồi còn ngửa tay xin thêm 200 triệu, tôi biết… đến lúc “lành làm gáo, vỡ làm muôi’ thật rồi”

1. Tin mẹ đẻ bán đất và cơn sóng ngầm bắt đầu

Mẹ tôi gọi điện buổi tối, giọng vui hiếm thấy.

“Mẹ bán được mảnh đất ở ngoại ô rồi. Mẹ chia cho hai chị em mỗi đứa một khoản để sau này có vốn.”

Tôi nghe mà cay cay mắt. Mảnh đất đó mẹ mua bằng công sức lao động hơn hai mươi năm đi bán hàng rong. Dù chỉ là mảnh đất nhỏ, nhưng với mẹ, nó là cả thời trẻ lam lũ.

Tôi cảm ơn mẹ, dặn mẹ giữ lại nhiều chút phòng khi ốm đau, còn tôi sẽ gửi lại một phần.

Tôi tưởng niềm vui nhỏ này sẽ trôi qua bình yên.

Nhưng không ngờ nó lại chính là mồi lửa khiến mọi thứ trong cuộc hôn nhân của tôi bùng phát.


2. Mẹ chồng biết chuyện – tôi không ngờ mình trở thành cái “két sắt di động”

Không biết bằng cách nào, mẹ chồng nghe phong thanh việc mẹ đẻ tôi bán đất và chia tiền.

Hôm đó tôi vừa đi làm về, mẹ chồng đã ngồi sẵn trong phòng khách, tay gõ bàn, mặt đanh lại. Chồng tôi đứng cạnh, y như người vừa bị giáo huấn.

“Mẹ nghe mẹ con bán đất. Chia nhiều không?”

Tôi hơi sững người.
Chuyện riêng của nhà mẹ đẻ, sao bà dò hỏi sát sàn sạt như vậy?

Tôi nhẹ nhàng đáp:

“Cũng không nhiều mẹ ạ. Mẹ con còn phải giữ lại phòng ốm đau.”

Mẹ chồng khoanh tay, nhếch môi:

“Giữ lại làm gì? Con là con trong nhà này. Mẹ đang lo cái nợ hơn một tỷ của thằng Tín (em chồng). Con biết rồi đấy, nó dại, nó vay bạn làm ăn thua lỗ. Giờ người ta giục trả gấp.”

Tôi cảm thấy bụng mình thắt lại.

“Nhưng… sao lại là con trả ạ?”

Chưa kịp nói hết câu, mẹ chồng nạt:

“Thì mẹ con chia tiền cho con để làm gì? Không phải để lo cho gia đình à?!”


Lúc đó tôi thực sự choáng.

Tiền mẹ đẻ tôi gom góp cả đời, tự nhiên thành tiền trả nợ cho người chẳng liên quan đến mẹ.

Chồng tôi ngồi im thin thít, không dám mở lời.

Tôi hỏi lại:

“Đó là nợ của em Tín. Sao mẹ lại mặc định con phải trả?”

Mẹ chồng chỉ thẳng tay vào mặt tôi:

“Con là chị dâu. Trong nhà có chuyện gì thì phải cùng gánh. Hơn nữa, con với thằng Cường (chồng tôi) còn ở đây ăn ở, mẹ nuôi từ ngày cưới đến giờ, từng bữa cơm không thiếu. Đến lúc nhà có khó, phải có trách nhiệm chứ!”

Tôi nhìn chồng, mong anh nói một câu bênh vực.

Nhưng anh chỉ thở dài:

“Hay… em giúp nhà một lần cho yên chuyện?”

Lòng tôi chùng xuống.


3. Chuyện “xin thêm 200 triệu” và cú tát vào lòng tự trọng

Sau buổi hôm đó, tôi cố tránh đề cập. Tôi nghĩ vài ngày rồi mọi người sẽ nguôi.

Nhưng đúng một tuần sau, mẹ chồng gọi tôi lên phòng bà.

Bà đóng cửa, kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt trịnh trọng như chuẩn bị ký hợp đồng tiền tỷ.

“Mẹ nói thẳng, một tỷ thì con phải trả. Nhưng mẹ tính rồi, ngoài ra con nên góp thêm 200 triệu để Tín làm lại vốn. Không thể để nó trắng tay.”

Tôi bật cười. Lần đầu tiên trong đời, tôi cười vì quá choáng.

“Mẹ ơi… 1 tỷ còn không phải chuyện con đồng ý. Giờ mẹ đòi thêm 200 triệu nữa? Tiền đó mẹ con dành dụm cả đời. Mẹ nghĩ con là ai? Một cái máy rút tiền à?”

Mẹ chồng đập bàn cái rầm:

“Con nói chuyện với mẹ thế à?! Con dâu gì mà ích kỷ! Mẹ đẻ con cho tiền thì phải san sẻ cho gia đình chồng. Đằng này em trai chồng gặp nạn mà không giúp thì con còn là con người không?!”

Tôi nhìn bà, từng lời bà nói như mũi kim đâm vào lòng tự trọng, như thể tôi không làm gì cho nhà này suốt 5 năm qua.

Tôi góp tiền sửa nhà.
Tôi trả viện phí lúc bố chồng ốm.
Tôi bao nhiêu lần gửi tiền sinh hoạt khi chồng thất nghiệp.

Tất cả như chưa từng tồn tại.

Điều duy nhất bà nhìn thấy là tiền từ mẹ tôi.

Tôi chậm rãi nói:

“Mẹ ạ, con không có trách nhiệm trả nợ hay nuôi em chồng. Và con càng không có nghĩa vụ đưa tiền nhà mẹ đẻ cho người khác.”

Bà cười khẩy:

“Vậy thì mẹ nói luôn. Nếu con không đưa, mẹ sẽ nói thẳng với xóm giềng rằng nhà mẹ con keo kiệt, con dâu không biết điều. Còn thằng Cường… nó cũng không yên thân đâu.”

Tôi lạnh người.


4. Bữa cơm vỡ nát – và cái tát đau nhất không phải từ bàn tay

Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm trong không khí nặng trĩu.

Em chồng – kẻ mang món nợ – vẫn vô tư ăn uống, vừa ăn vừa cười nói:

“Chị dâu có tiền thì giúp em tí, sau em làm lại được em trả.”

Tôi đặt đũa xuống:

“Em trả bằng cách nào? Em còn không có công việc ổn định.”

Tín cười xòa:

“Thì… để tính.”

Mẹ chồng liền quắc mắt:

“Nó là đàn ông không lẽ nào không làm lại được? Con cứ khó khăn với em là sao?”

Tôi hít sâu:

“Mẹ à, con không khó khăn. Nhưng tiền đó là của mẹ đẻ con. Con không đưa.”

Chồng tôi lần đầu tiên chen vào:

“Em không thương anh thì cũng thương mẹ. Để mẹ lo lắng thế sao được?”

Tôi quay sang nhìn anh, chua xót:

“Anh nói câu đó mà không thấy ngượng à? Em đã thương anh suốt mấy năm nay rồi. Nhưng anh đã bao giờ đứng về phía em chưa?”

Bốp!

Tiếng tát vang lên.

Không phải chồng.
Không phải em chồng.

Mẹ chồng tát tôi.

“Loại đàn bà bất hiếu! Con dâu mà dám hỗn với chồng!”

Tôi cảm thấy cả thế giới như đóng băng lại trong vài giây.

Tôi nhìn bà, nhìn những con người trước mặt – những người tôi từng nghĩ là “gia đình”.

Và tôi biết… tôi đã hết chịu đựng.


5. “Lành làm gáo, vỡ làm muôi” – tôi quyết định đứng lên

Đêm đó, tôi thu dọn đồ. Không phải bỏ đi vì sợ, mà vì tôi biết mình cần tách ra để giữ đầu óc tỉnh táo.

Chồng chạy ra giữ tôi lại:

“Em làm gì thế? Chỉ là chuyện tiền thôi mà.”

Tôi nhìn anh, giọng bình thản:

“Chỉ là chuyện tiền với anh. Nhưng với em, đó là nhân cách, là danh dự, là ranh giới.”

Anh níu:

“Mẹ chỉ nóng tính. Em cứ đưa tiền cho xong chuyện.”

Tôi cười nhẹ:

“Anh nghĩ đơn giản thế ư? Hôm nay là một tỷ hai. Ngày mai sẽ là bao nhiêu nữa? Khi anh không dám bảo vệ em, làm sao em sống tiếp cuộc hôn nhân này?”

Anh im lặng.

Tôi tiếp tục:

“Anh có 24 tiếng để quyết định. Hoặc anh ra ngoài sống cùng em, tự lập, không dựa vào bố mẹ. Hoặc… thôi.”

Tôi rời khỏi nhà chồng, mang theo đúng một vali.


6. Sự thật bị bóc trần – nỗi xấu hổ của gia đình chồng

Sáng hôm sau, tôi cùng mẹ đẻ trở về xin mẹ chồng nói chuyện.

Tôi chuẩn bị kỹ:
– Bản sao giấy tờ nợ của em chồng.
– Tin nhắn cờ bạc mà Tín vay nợ để thua (do một người quen gửi cho tôi).
– Bằng chứng em chồng từng lén lấy đồ trong phòng vợ chồng tôi mang đi bán.

Khi đặt xấp giấy đó lên bàn, mẹ chồng tái mặt.

“Cái này… cái này ở đâu ra?”

Tôi nói:

“Con biết mọi chuyện từ lâu. Nhưng con im để giữ hòa khí. Nay mẹ ép con quá, con không còn lý do để nhẫn nhịn.”

Tín lắp bắp:

“Chị… chị theo dõi em?”

“Không. Em nợ ai, ai cũng biết. Người ta chỉ cần gửi cho chị vài tấm hình là đủ.”

Mẹ tôi lên tiếng:

“Tiền tôi chia cho con gái là để nó tự lo cho nó. Không phải để nuôi thói hư tật xấu của ai cả.”

Không ai nói được thêm lời nào.


7. Quyết định cuối cùng

Chiều hôm đó, chồng tôi tìm đến.

Anh ôm lấy tôi:

“Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh muốn ra ngoài sống cùng em.”

Tôi nhìn anh thật lâu.

“Anh có chắc không? Vì ra ngoài sẽ rất khó khăn. Không tiền, không ai hỗ trợ.”

Anh nắm tay tôi:

“Khó đến đâu cũng không bằng việc để em chịu oan ức nữa.”

Tôi gật đầu.
Tôi không muốn gia đình tan vỡ. Tôi chỉ cần anh hiểu giá trị của tôi và biết đứng lên bảo vệ vợ.

Một tuần sau, vợ chồng tôi dọn ra thuê một căn nhà nhỏ. Chật, nóng, nhiều thứ phải làm lại từ đầu.

Nhưng mỗi ngày đều bình yên.

Không còn ai soi mói.
Không còn ai kiểm soát.
Không còn ai tận dụng tiền mẹ ruột tôi.


8. Kết – Khi phụ nữ biết nói “KHÔNG”, họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết

Một tháng sau, mẹ chồng gọi xin lỗi. Không phải vì bà thay đổi, mà vì bà biết chồng tôi sẽ không về nếu bà chưa chủ động làm hòa.

Tôi chỉ đáp gọn:

“Con không oán hận. Nhưng con sẽ không bao giờ để bất kỳ ai ép mình lần nữa.”

Tôi bảo vệ mẹ mình.
Tôi bảo vệ đồng tiền mồ hôi nước mắt của bà.
Và quan trọng nhất, tôi bảo vệ chính mình.

Phụ nữ hiền nhưng không phải để bị chèn ép.
Một khi đã nói “lành làm gáo, vỡ làm muôi”… thì là kết thúc của sự nhẫn nhịn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News