×
×

Con mang bầu cháu nội đây, mà ông bà không nghĩ cho sau này cháu đi đâu, bằng bè bằng bạn.

Nhà tôi vốn ở quê. Bố mẹ nông dân quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, dành dụm từng đồng nuôi ba anh em. Tôi là con cả, may mắn học hành rồi lập nghiệp ở thành phố. Sau hơn chục năm làm lụng, vợ chồng tôi mở được công ty nhỏ, tích góp đủ, vừa mua một chiếc Audi A8 ngót chục tỷ.

Chuyện xe sang ở phố không hiếm, nhưng về quê thì khác. Mỗi lần tôi lái về, hàng xóm kéo ra ngó nghiêng, khen “con cả nhà ông Cường giàu to rồi”. Bố mẹ tôi chỉ cười hiền, trong lòng vẫn coi xe cũng chỉ là “cục sắt biết chạy”.

Ấy vậy mà từ lúc xe về, mầm mống mâu thuẫn bắt đầu.


Em trai tôi tên Tùng, lấy vợ chưa lâu, vợ nó – Hạnh – đang mang bầu tháng thứ sáu. Một chiều cuối tuần, cả nhà ngồi ăn cơm. Hạnh cứ nhìn ra sân, nơi chiếc Audi đen bóng đỗ sừng sững. Cô ta chép miệng:
– Xe đẹp thế. Cùng là con, sao anh chị có còn vợ chồng em thì không?

Mẹ tôi ngơ ngác:
– Ý con là sao?

Hạnh đặt bát xuống, giọng lẫy:
– Con mang bầu cháu nội đây, mà ông bà không nghĩ cho sau này cháu đi đâu, bằng bè bằng bạn. Con muốn có một chiếc như thế. Nếu ông bà thương cháu, thì mua cho vợ chồng con.

Bàn ăn lặng ngắt. Tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt Hạnh rất nghiêm.

Bố tôi hắng giọng:
– Con nói gì vậy? Xe ấy hàng chục tỷ, bố mẹ lấy đâu ra tiền?

Tùng lập tức đỡ lời vợ:
– Ông bà cứ khéo. Thời nay có vay ngân hàng, có trả góp. Thương cháu nội thì phải lo. Chứ anh chị có xe sang, vợ chồng con đi con i10 cũ, người ta cười vào mặt.

Mẹ tôi run run:
– Nhà mình… chỉ có ruộng với trâu. Tiền mấy trăm triệu còn chật vật, nói gì chục tỷ…

Tùng gắt:
– Ông bà coi rẻ vợ chồng con, coi rẻ cháu nội rồi!

Không khí nặng nề như khói bếp hun. Tôi nhìn bố mẹ, tóc đã bạc, lưng còng, ánh mắt hoang mang. Tôi thấy uất nghẹn.


Ngày hôm sau, chuyện lan sang họ hàng. Tùng kể khắp rằng bố mẹ thiên vị, chỉ thương anh cả, không lo cho con thứ. Người làng bàn tán, khiến bố mẹ càng thêm khổ tâm.

Đỉnh điểm, Tùng dắt vợ sang nhà tôi, chỉ thẳng vào chiếc Audi:
– Anh bán xe đi, đưa em nửa tiền. Em tự mua cái khác.

Tôi nén giận:
– Xe này là tiền mồ hôi nước mắt vợ chồng anh, liên quan gì đến em? Bố mẹ nuôi các con đến trưởng thành đã là hết nghĩa vụ. Xe sang không phải thước đo thương – ghét.

Hạnh ôm bụng, khóc rống:
– Thế là rõ. Nhà này chỉ thương cháu lớn, bỏ rơi cháu nhỏ. Mai kia con em sinh ra, ông bà còn coi không bằng cái xe.

Tiếng khóc khiến mẹ tôi hoảng, chạy sang dỗ:
– Thôi thôi, để bố mẹ tính.

Tôi nắm tay mẹ:
– Mẹ, đừng nghe bọn nó. Mua xe cho hợp lý, vài trăm triệu là được. Còn Audi mười tỷ, ai kham nổi?

Nhưng Tùng gầm lên:
– Anh giàu thì anh nói thế. Còn vợ chồng em, đi xe rẻ, nhục mặt.


Mấy ngày liền, bố mẹ mất ăn mất ngủ. Bà con hàng xóm lại dèm pha “ông bà Cường thương đứa này, ghét đứa kia”. Thấy thương bố mẹ, tôi và vợ bàn nhau: “Hay là góp ít tiền cho nó mua xe cũ, để yên chuyện?”

Thế là cả họ cùng gom góp. Người cho vay mấy chục, người cho trăm. Vợ chồng tôi hỗ trợ thêm gần 500 triệu, đủ mua chiếc xe bảy chỗ đời 2018. Tưởng đâu mọi chuyện êm xuôi.

Ai ngờ khi trao chìa khóa, Hạnh hất mặt:
– Xe cũ à? Không bằng Audi, em không đi!

Tùng cũng phụ họa:
– Anh chị coi thường vợ chồng em. Người ta có con đầu lòng, ông bà phải lo cho tử tế. Xe cũ thì để mấy ông chạy dịch vụ đi.

Cả nhà câm lặng. Bố tôi tức quá, lần đầu đập bàn:
– Tao không nợ đứa nào hết! Audi là của anh cả tự làm, không phải tiền bố mẹ. Chúng mày đừng lấy cớ cháu nội mà vòi vĩnh.

Tùng trừng mắt:
– Vậy ông bà đừng mong bế cháu!

Mẹ tôi òa khóc.


Từ hôm ấy, hai bên cắt liên lạc. Tôi vẫn thương bố mẹ, thấy họ tiều tụy, nhưng cũng căm giận sự tham lam của em dâu, em trai. Tôi chỉ mong họ hiểu: tình thương không nằm ở giá trị chiếc xe.

Nửa năm sau, Hạnh sinh con trai. Ngày đầy tháng, bố mẹ tôi ôm quà sang. Nhưng Tùng khóa cổng, lạnh lùng:
– Ông bà không mua xe cho tôi, thì khỏi nhận cháu.

Mẹ tôi đứng ngoài, ôm hộp sữa, khóc tức tưởi. Bố tôi kéo tay bà đi, lưng còng thêm một đoạn.


Tôi kể chuyện này không phải để than thân, mà để thấy rõ một điều: của cải có thể làm mờ mắt người thân, nhưng cũng làm sáng lòng người tỉnh táo. Tôi thà bị em trai hận, còn hơn thấy bố mẹ nai lưng vì ảo vọng hão huyền.

Chiếc Audi A8 vẫn nằm trong gara, bóng loáng. Nhưng với tôi, nó không còn chỉ là phương tiện, mà là tấm gương soi rõ bản chất từng người trong gia đình.

Có người lấp lánh lòng tự trọng, có người lại phơi bày lòng tham. Và đau đớn nhất, là cha mẹ nông dân chân chất, trở thành nạn nhân ở giữa – nơi tình thân bị đem ra mặc cả bằng… một chiếc xe sang.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News