×
×

Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ một điều: ông lão 65 tuổi tên Tấn, sống tầng trệt, ngày nào cũng chiếm đúng chỗ đậu xe ô tô mà tôi đã đăng ký và trả phí hẳn hoi.

ÔNG LÃO 65 TUỔI NGÀY NÀO CŨNG CHIẾM CHỖ ĐẬU XE CỦA TÔI — CHỈ ĐẾN KHI ÔNG NGÃ XUỐNG, TÔI MỚI HIỂU MÌNH ĐÃ SAI ĐẾN MỨC NÀO

Tôi chuyển đến khu chung cư này được gần một năm. Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ một điều: ông lão 65 tuổi tên Tấn, sống tầng trệt, ngày nào cũng chiếm đúng chỗ đậu xe ô tô mà tôi đã đăng ký và trả phí hẳn hoi.

Tôi đi làm về 8–9 giờ tối, mệt mỏi, chỉ muốn về nhà, vậy mà ngày nào cũng phải dừng xe giữa đường, bấm còi, chờ ông lão từ tốn dắt chiếc xe máy cà tàng ra chỗ khác. Thỉnh thoảng ông còn ngơ ngác không nghe, để tôi bóp còi thêm mấy lần.

Một lần, tôi bực quá, bước ra nói:

— Bác ơi, cháu nhắc nhiều rồi, sao bác vẫn đậu chỗ này?

Ông lão ngẩng lên, nheo mắt nhìn tôi qua cặp kính dày cộp. Gương mặt ông có vẻ hơi lơ ngơ:

— À… xin lỗi cậu… bác quên… quen rồi…

Tôi cố giữ bình tĩnh:

— Bác giúp cháu tránh chỗ này, được không ạ?

Ông gật đầu liên tục:

— Ừ, ừ… bác xin lỗi, bác tránh liền…

Nhưng ngày hôm sau — y như rằng — ông lại đậu đúng chỗ đó.

Tôi bắt đầu khó chịu thật sự. Ở đời, người ta có thể thông cảm lần một, lần hai, chứ lặp đi lặp lại cả tháng trời thì ai chịu nổi?

Nhiều hàng xóm khuyên:

— Thôi cậu ơi, ông già rồi, trí nhớ không tốt. Cậu bỏ qua đi.

Nhưng trong lòng tôi vẫn ấm ức.

Một buổi chiều mưa tầm tã, tôi đi làm về, mệt rũ rượi. Và ở đó, chiếc xe cà tàng vẫn đậu đúng vị trí quen thuộc. Không hiểu sao hôm ấy, cảm xúc như tràn ly. Tôi xuống xe, che ô, nói lớn hơn bình thường:

— Bác Tấn! Cháu đã nói với bác bao nhiêu lần rồi?

Ông lão giật mình, loạng choạng:

— Xin lỗi… xin lỗi cậu… bác… bác…

— Bác quên thì cháu nói lại! Đây là chỗ cháu trả phí, bác đừng đậu nữa!

Lúc đó tôi chỉ thấy ông lúng túng, miệng cứ “xin lỗi” không ngừng. Nhưng tôi bực quá để ý gì.

Tối hôm đó về nhà, tôi cứ hậm hực mãi. Thế là tôi làm một việc cực đoan: đăng bán chiếc ô tô. Tôi sống một mình, xe chủ yếu dùng cuối tuần. Nếu nó khiến tôi bực bội vậy, chi bằng bán đi cho nhẹ đầu.

Một tuần sau, xe bán xong. Tôi tự nhủ: “Ít nhất từ nay khỏi phải nhìn cảnh ông lão chiếm chỗ của mình.”

Tôi không ngờ rằng chỉ hai tuần sau, thế giới của tôi bị đảo lộn.


Chương 2 – CUỘC GẶP KỲ LẠ

Hôm đó là một buổi sáng Chủ nhật. Tôi đang ngồi pha cà phê thì bảo vệ gọi:

— Anh ơi, có một thanh niên tìm anh. Trông gấp lắm.

Tôi bước xuống sảnh. Một cậu trai chừng 25–26 tuổi, mặt tái mét, mắt đỏ hoe như vừa khóc rất lâu. Thấy tôi, cậu lao tới nắm chặt tay:

— Anh ơi… bố em… bố em gặp chuyện lớn rồi!

Tôi bối rối:

— Bố em là…?

Cậu nghẹn giọng:

— Bố em là bác Tấn… người hay đậu xe chỗ của anh… Bố em… đang ở bệnh viện!

Tôi hơi sững người. Không phải vì lo lắng — mà vì bất ngờ. Sau vụ cãi nhau hôm trước, tôi gần như không nghĩ gì đến ông lão nữa.

Tôi hỏi:

— Có chuyện gì vậy?

Cậu run run:

— Bố em đi lạc… được người ta đưa vào viện… rồi bất tỉnh… Điện thoại bố em ghi số anh trong mục “người quen”. Em gọi suốt mà không được…

Tôi chết lặng.

Tôi nhìn cậu thanh niên ấy — đôi mắt đỏ mọng, khuôn mặt mệt mỏi — và lần đầu tiên cảm thấy có chút gì đó như tội lỗi.

– Em đưa anh đến bệnh viện. Nói đi.

Cậu gật đầu, nước mắt chảy dài.

Chúng tôi lao ra bắt taxi. Trên đường, tôi bắt đầu nghe câu chuyện đầu tiên — và cũng là điều khiến tim tôi nhói lên.


Chương 3 – SỰ THẬT THỨ NHẤT: ÔNG LÃO BỊ GIẢM TRÍ NHỚ

Trong taxi, cậu trai kể:

— Bố em bắt đầu hay quên khoảng một năm nay. Nhẹ thôi, nhưng dạo gần đây nặng hơn. Bố em hay đi lang thang, dễ lẫn đường…

Tôi siết tay:

— Nhưng sao bác ấy cứ đậu đúng chỗ của tôi?

Cậu cúi đầu:

— Vì bố tưởng đó là… điểm đón em. Hồi nhỏ em đi học thêm, bố luôn đứng đúng chỗ đó để đón. Bố bảo “phải đứng ngay chỗ ấy thì con mới nhìn thấy bố”.

—…

— Trong đầu bố em, chỗ ấy là “chỗ của bố con em”… Và khi trí nhớ giảm… ông chỉ giữ lại vài mốc ký ức quan trọng. Một trong số đó… là vị trí đó.

Tim tôi chùng hẳn xuống.

Trong cơn giận dữ, tôi không hề nghĩ rằng ông lão có thể… không kiểm soát được hành vi của mình.

Đó chỉ là ký ức cuối cùng mà ông còn nhớ rõ.

Và tôi — kẻ ngoài cuộc — đã la mắng ông vì điều ấy.

Tôi im lặng đến hết quãng đường.


Chương 4 – SỰ THẬT THỨ HAI: ÔNG LÃO KHÔNG “PHIỀN” TÔI — ÔNG ĐANG GIÚP TÔI

Cậu trai kéo khóa balo, đưa ra một cuốn sổ nhỏ cũ kỹ:

— Cái này… bố em cất trong tủ. Em nghĩ anh nên xem…

Tôi mở ra.

Trong đó… là những dòng chữ run rẩy, xiêu vẹo.

“Cậu tầng 12-05 (xe màu trắng) về khuya. Nguy hiểm.”
“Chỗ ấy tối, dễ bị trộm. Đậu xe mình ở đó để che.”
“Hôm nay trời mưa. Sợ cậu trượt vỉa hè, để xe mình chắn lại.”
“Cậu ho nhiều. Mai gặp mua gừng để trước xe.”

Tôi gần như không thở nổi.

Thì ra suốt thời gian qua… ông đậu xe ở đó để che chắn cho tôi, giúp tôi an toàn hơn khi về khuya.

Không phải phiền phức.
Không phải cố ý gây sự.
Ông — theo cách vụng về nhất — đang quan tâm tôi.

Tôi nhớ lại đêm mưa hôm ấy, tôi quát ông…
Và giờ đọc những dòng này, từng chữ như tát vào mặt tôi.

Tôi hỏi, giọng khàn:

— Sao… sao bác ấy ghi nhiều về tôi vậy?

Cậu thanh niên ngập ngừng:

— Bố nói… trông anh giống “cậu thanh niên năm xưa”.

Tôi ngẩn người:

— Năm xưa? Ý em là sao?

Cậu không trả lời. Chỉ nói:

— Lúc đến viện rồi… anh sẽ hiểu.


Chương 5 – BỆNH VIỆN

Chúng tôi chạy vội vào phòng Cấp cứu. Ông lão nằm trên giường, mất máu, mặt tái trắng, ống thở oxy đặt sẵn. Bác sĩ đang truyền dịch, kiểm tra chỉ số.

Con trai ông nhào tới:

— Bố ơi! Bố ơi!

Ông không tỉnh, mắt nhắm nghiền. Bàn tay lạnh ngắt.

Tôi đứng lặng, cảm giác cổ họng thắt lại.

Bỗng cậu thanh niên quay sang tôi, nói giọng nghẹn:

— Hôm qua bố em đi lạc… Em tìm cả ngày. Đến lúc người ta phát hiện ra thì bố đã nằm bất tỉnh bên đường…

Cậu nói tiếp:

— Trong túi bố chỉ có một tờ giấy… ghi số điện thoại của anh. Em nghĩ… chắc bố muốn tìm anh…

Tôi không biết nói gì nữa.

Trong lòng tôi là một nỗi ân hận không tả nổi.


Chương 6 – SỰ THẬT THỨ BA: ÔNG LÃO CHÍNH LÀ… NGƯỜI TỪNG CỨU TÔI

Khi bác sĩ chuyển ông Tấn sang phòng hồi sức, cậu trai đưa cho tôi một vật nhỏ:

Một móc khóa hình con cá, cũ sờn, bong sơn.

Tôi run tay.
Tôi nhận ra nó.

Mười bốn năm trước, hồi mới lên thành phố, tôi gặp tai nạn xe máy. Lúc đó tôi ngất, tỉnh dậy thì thấy trên tay mình… chính chiếc móc khóa này.

Khi ấy, người tốt bụng đưa tôi đi cấp cứu đã rời đi trước khi tôi tỉnh. Tôi tìm mãi mà không ai biết ông là ai.

Tôi nhìn cậu thanh niên, lắp bắp:

— Là… là bố em…?

Cậu gật đầu:

— Hôm ấy bố em đỡ anh dậy, đưa vào viện, đóng tiền tạm ứng. Nhưng bố em không để lại tên… chỉ móc cái này vào chìa khóa xe để anh dễ nhận ra “người cứu mình là người câu cá”.

Cậu nghẹn ngào:

— Anh biết không? Bố vẫn nhớ anh. Khi thấy anh chuyển về chung cư này… bố nói “đó là cậu ấy… trời cho gặp lại”. Bố theo dõi xem anh về khuya có an toàn không, có ai làm phiền không. Bố bảo “thằng nhỏ này tốt, phải để ý giùm nó”.

Tôi như chết lặng.

Tôi đã từng mang ơn ông…
Và tôi đã quát nạt chính ân nhân của mình.

Tôi cúi xuống hai bàn tay, sức nặng tội lỗi ép ngực đến khó thở.


Chương 7 – KHOẢNH KHẮC CUỐI CÙNG

Ngày hôm sau, tình trạng ông Tấn tệ hơn. Não thiếu oxy quá lâu khiến ông thực sự nguy kịch.

Bác sĩ bảo:
— Nếu gia đình muốn gọi ai đó đặc biệt… nên gọi ngay.

Con trai ông quay sang nhìn tôi — đôi mắt khẩn cầu:

— Anh… vào nói với bố một câu được không… Trong trí nhớ của bố, anh… quan trọng lắm.

Tôi bước vào phòng bệnh.
Ông Tấn nằm đó, gầy gò, yếu ớt, hơi thở như sợi chỉ mỏng.

Tôi nắm tay ông, khẽ nói:

— Cháu đây… Cháu về rồi.

Đột nhiên, mí mắt ông run lên.
Nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt nhăn nheo.

Ông mở miệng, khó khăn phát ra hai tiếng:

— Cậu… về… rồi…

Tôi òa khóc. Khóc như chưa bao giờ.

Ông nắm tay tôi rất nhẹ, như sợ làm đau tôi. Đó là bàn tay từng cứu tôi khỏi tai nạn năm nào… bàn tay từng giữ cho tôi an toàn suốt cả năm trời mà tôi không hề hay biết.

Và rồi, bàn tay ấy từ từ buông ra.

Tim tôi thắt lại.

Con trai ông lao vào ôm bố, gào lên:

— Bố ơi! Bố ơi!

Nhưng tất cả đã muộn.

Ông Tấn… ra đi.


Chương 8 – ĐIỀU BUỘC TÔI MÃI KHÔNG QUÊN

Đám tang ông diễn ra đơn giản, nhưng ấm cúng. Tôi ở bên gia đình ông suốt ba ngày, như một phần của nhà họ.

Ngày cuối, cậu con trai đưa tôi một túi giấy:

— Đây là thứ bố để lại cho anh.

Tôi mở ra.

Bên trong là một phong bìmột tờ giấy.

Trong phong bì là 4 triệu đồng — số tiền tôi đã nợ bệnh viện năm xưa khi ông ứng cho tôi.

Trên tờ giấy:

“Gửi cậu thanh niên tốt bụng năm đó. Không biết cậu có còn giữ cái móc khóa không. Nếu gặp lại, bác muốn nói: cậu sống cho tốt nhé. Cậu tốt, bác mừng. Bác già rồi, nhớ trước quên sau, nhưng cậu thì… bác nhớ lắm. Nếu ngày nào bác làm phiền, cậu đừng giận. Bác xin lỗi. Chúc cậu bình an.”

Tôi gập tờ giấy lại, nước mắt trào ra.

Cậu trai vỗ vai tôi:

— Bố em ngày nào cũng nhắc anh… Bố nói “thằng nhỏ đó có tương lai, phải che cho nó”.

Tôi cúi đầu, nấc nghẹn. Tôi từng khó chịu vì ông chiếm chỗ đậu xe. Giờ nghĩ lại, đó là thứ nhỏ nhoi nhất mà ông âm thầm làm cho tôi.


Chương 9 – MỘT NĂM SAU

Một năm sau ngày ông mất, tôi vẫn sống ở chung cư ấy. Tôi không mua xe mới, cũng không đổi chỗ ở.

Bởi mỗi tối đi qua bãi đậu xe, nhìn vào vị trí ấy — chỗ mà ông lão năm nào vẫn quen đứng, quen chờ — lòng tôi lại mềm đi.

Tôi trồng một chậu hoa nhỏ ở đó, phía trên có gắn tấm biển khắc:

“Dành tặng bác Tấn – người từng đứng đây để bảo vệ một người xa lạ.”

Thỉnh thoảng cư dân đi ngang sẽ hỏi:

— Ai vậy anh?

Tôi chỉ mỉm cười:

— Một người tốt… một người mà tôi nợ cả đời.

Và tôi tự nhắc mình:
Không phải ai gây phiền phức cho ta đều là người xấu.
Đôi khi, họ chỉ đang cố bảo vệ ta theo cách ta không hiểu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News