Trận lũ quét qua bản nhỏ ven sông khiến cả vùng tan hoang. Đất bùn, cây cối, đồ đạc lẫn trong nước đục ngầu. Khi nước vừa rút, Hải, chàng trai 30 tuổi, tức tốc về quê giúp mẹ dọn dẹp. Anh là con trai duy nhất, làm công nhân ở thành phố, nghe tin lũ về là bỏ việc, vượt quãng đường hơn trăm cây số về nhà.
Buổi sáng hôm ấy, trời trong lại, gió lạnh, mùi bùn và rác hòa lẫn trong không khí. Hải xắn quần, cầm xẻng xúc từng gàu bùn, tay thoăn thoắt lau chùi đồ đạc. Bà Hòa, mẹ anh, đứng bên cạnh, vừa mừng vừa xót con:
– Thôi con nghỉ đi, để mẹ làm.
– Không sao đâu mẹ, nhà mình ngập thế này, con làm tí là xong.
Căn nhà cũ ẩm ướt, ổ điện ngập nửa chừng tường. Hải tháo từng thiết bị ra lau, rồi cúi xuống kiểm tra chiếc máy bơm nước cũ. Bà Hòa vừa quay đi lấy nước, còn nghe anh nói:
– Con thử cắm lại xem nó chạy không nhé mẹ!
Và rồi – một tiếng “rắc” vang lên, ánh sáng lóe lên như tia sét. Tiếng hét thất thanh:
– Aaaaa!!!
Bà Hòa quay lại, thấy con trai ngã gục giữa vũng nước, hai tay vẫn nắm chặt sợi dây điện. Dòng điện vẫn chạy, phát ra âm thanh rít chói tai. Bà lao tới, nhưng người hàng xóm kịp kéo lại:
– Đừng chạm vào! Còn điện đó!
Bà run rẩy, chỉ biết hét gọi:
– Hải ơi! Hải ơi, con ơi!
Khi người ta kịp ngắt cầu dao, Hải đã bất động. Bà Hòa quỳ xuống, ôm lấy thi thể lạnh dần của con, đôi tay dính bùn đất mà không buông. Giọng bà nghẹn lại, nức nở:
– Con ơi… mẹ bảo con nghỉ rồi mà… sao con không nghe mẹ… sao con lại đi thế này hả con…
Cơn lũ đã cướp đi bao mái nhà, nhưng thứ nó để lại đau đớn hơn cả là mất mát con người. Căn nhà bà Hòa lại sáng đèn sau nhiều ngày tối om – nhưng ngọn đèn ấy thắp lên chỉ để soi rõ gương mặt người mẹ ôm con trai đã mất, giữa căn nhà ngập bùn tanh và tiếng mưa rơi rả rích ngoài hiên.
Bà thì thầm qua nước mắt:
– Nếu biết cú cắm điện ấy là lần cuối mẹ còn nghe tiếng con, mẹ đã ngăn lại, đã giữ con thật chặt rồi…
Và tiếng nấc ấy tan vào đêm, giữa một vùng quê vừa trải qua bão lũ — nơi dòng điện không chỉ giật chết một người, mà còn thiêu cháy cả cuộc đời người mẹ còn lại phía sau.