×
×

Trở về quê sau nhiều năm bôn ba, tôi đi làm phụ hồ, miễn là có tiền chăm vợ con

Sau Khi Xuất Ngũ, Tôi Chỉ Muốn Sống Một Đời Bình Thường

Sau khi xuất ngũ, tôi không khoe khoang gì với ai.
Cũng không đòi hỏi xã hội phải ưu đãi mình hơn người khác.

Hai mươi bốn tháng trong quân ngũ, mồ hôi, máu và cả những đêm không ngủ… tôi coi đó là bổn phận của một người đàn ông sinh ra trong thời bình nhưng lớn lên với lòng tự trọng.

Tôi về quê, mang theo một ba lô cũ, vài bộ quần áo sờn và một quyết tâm rất đơn giản:
kiếm tiền nuôi vợ con.

Không chức danh.
Không mối quan hệ.
Không bằng cấp cao.

Tôi đi làm phụ hồ.

Sáng năm giờ dậy, ăn vội tô mì, leo lên chiếc xe cà tàng, theo đội thầu đi khắp các công trình trong huyện. Nắng thì cháy da, mưa thì bùn lầy đến mắt cá. Tiền công tính theo ngày, có việc thì có tiền, không việc thì về không.

Nhưng tôi chưa bao giờ than.

Vì mỗi tối về nhà, nhìn thấy vợ con ngồi chờ trước hiên, tôi thấy lòng mình yên.

Vợ tôi tên Hạnh.
Hiền. Ít nói. Lấy tôi là trái ý gia đình.

Ngày cưới, tôi chỉ có đúng hai bộ quần áo mới, một bộ mặc hôm ăn hỏi, một bộ mặc hôm cưới. Nhà gái không thách cưới cao, nhưng ánh mắt mẹ vợ nhìn tôi từ đầu đến cuối chỉ toàn là khinh thường.

Bà từng nói thẳng trước mặt họ hàng:

— “Con gái tôi học đại học, sao lại lấy thằng nhà quê đi bộ đội về làm phụ hồ?”

Hạnh cúi đầu.
Tôi cười trừ.

Sau cưới, vì chưa có tiền xây nhà, vợ chồng tôi ở tạm căn nhà cấp bốn phía sau nhà bố mẹ vợ. Mỗi ngày, tôi sống trong ánh mắt dò xét, soi mói, chê bai của mẹ vợ.

Bà chửi tôi vô tích sự.
Bà nói tôi ăn bám.
Bà bảo tôi không xứng đáng làm chồng con gái bà.

Có lần, bà nói trước mặt hàng xóm:

— “Đàn ông mà không làm ra tiền thì chỉ là cục nợ.”

Tôi nghe.
Im lặng.

Không phải vì tôi hèn.
Mà vì tôi không muốn vợ tôi khó xử.

Tôi nghĩ đơn giản:
đời mình, mình gánh.
Không cần chứng minh với ai.


Những Bữa Cơm Nặng Nề

Bữa cơm trong nhà bố mẹ vợ lúc nào cũng nặng như có đá đè lên mâm.

Tôi ăn ít.
Nói ít.
Làm nhiều.

Có hôm đi làm về trễ, tay chân bùn đất, tôi còn chưa kịp rửa sạch thì mẹ vợ đã buông một câu:

— “Làm gì mà về muộn thế? Hay lại nhậu nhẹt?”

Tôi đáp nhẹ:

— “Con làm tăng ca.”

Bà cười khẩy:

— “Phụ hồ thì tăng cái gì?”

Tôi không trả lời.

Hạnh lặng lẽ gắp cho tôi miếng cá. Tôi thấy tay vợ run run.

Con trai tôi lúc đó mới ba tuổi, hay ngồi sát bên tôi. Nó chưa hiểu chuyện, chỉ biết mỗi khi bà ngoại lớn tiếng là nó sợ.

Có những tối, tôi ôm con ra sau nhà, ngồi nhìn bóng điện vàng vọt, lòng tự hỏi:

“Mình cố gắng như vậy… vẫn chưa đủ sao?”

Nhưng rồi sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm.

Vì đàn ông không được phép gục.


Bữa Cơm Định Mệnh

Cho đến một ngày, trong bữa cơm, mọi thứ thay đổi.

Hôm đó là chủ nhật. Trời mưa. Tôi không có việc làm, ở nhà phụ Hạnh nấu cơm. Mẹ vợ ngồi trong phòng khách xem tivi.

Mâm cơm dọn ra đủ bốn người.

Mẹ vợ gắp miếng thịt, chưa ăn đã buông một câu quen thuộc:

— “Tao nói thật, mày định làm phụ hồ cả đời à?”

Không khí trong mâm cơm đông cứng.

Tôi đặt đũa xuống, nói nhỏ:

— “Con đang cố gắng.”

— “Cố cái gì? Ba năm rồi, vẫn nghèo rớt. Con gái tao theo mày chỉ khổ!”

Hạnh lên tiếng, giọng run:

— “Mẹ, thôi đi…”

— “Thôi cái gì? Tao nói sai à?”

Rồi bà quay sang tôi, chỉ thẳng:

— “Mày có biết xấu hổ không? Đàn ông gì mà để vợ con sống nhờ nhà vợ!”

Tôi ngẩng đầu.

Lần đầu tiên.

Ánh mắt tôi không còn né tránh.

Tôi nhìn thẳng vào mẹ vợ, giọng bình thản:

— “Con chưa từng xin mẹ thứ gì.”

Bà đập đũa xuống bàn:

— “Nhà tao, cơm tao, đất tao, mày còn cãi à?”

Không khí đặc quánh.

Con trai tôi òa khóc.

Tôi đứng dậy, bế con, quay sang vợ:

— “Hạnh, vào phòng đi.”

Mẹ vợ cười khẩy:

— “Làm màu à? Hay tính bỏ đi?”

Tôi quay lại, chậm rãi nói:

— “Con không bỏ đi. Con chỉ không muốn con trai con lớn lên trong tiếng chửi.”

Rồi tôi làm một việc mà chưa ai ngờ tới.

Tôi móc từ túi áo khoác cũ ra một tập giấy.

Không phải tiền.

Không phải sổ đỏ.

Mà là một xấp hồ sơ dày, đã cũ, góc giấy ngả vàng.

Tôi đặt lên bàn ăn.

— “Mẹ muốn biết con là ai… thì xem cái này.”

Bà nhíu mày:

— “Giấy tờ rách nát, dọa ai?”

Tôi không nói thêm.

Chỉ nhìn bà.

Rồi nói một câu khiến cả căn nhà im phăng phắc:

— “Con từng thề giữ bí mật. Nhưng nếu sự im lặng của con làm gia đình này tan nát… thì con xin phép phá lời thề đó.”

Hạnh sững sờ nhìn tôi.

Mẹ vợ chậm rãi mở tập hồ sơ.

Trang đầu tiên hiện ra là quyết định xuất ngũ, có dấu đỏ.

Trang thứ hai… là giấy khen đặc biệt, với dòng chữ mà bà phải đọc đi đọc lại ba lần mới tin vào mắt mình.

Bàn tay bà run lên.

— “Cái này… là thật sao?”

Tôi chưa kịp trả lời.

Thì ngoài cổng, một chiếc xe ô tô đen dừng lại.

Cửa xe mở.

Một người đàn ông mặc sơ mi trắng bước xuống, dáng vẻ nghiêm nghị, đi thẳng vào nhà.

Ông ta nhìn tôi, đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội.

— “Báo cáo! Chúng tôi đến muộn.”

Mẹ vợ đánh rơi đôi đũa.

Hạnh tái mặt.

Còn tôi… chỉ thở dài.

— “Tôi đã nói là đừng đến.”

Người đàn ông cúi đầu:

— “Nhưng đã đến lúc, anh không thể tiếp tục sống như vậy được nữa.”

Tôi quay sang mẹ vợ, giọng trầm hẳn xuống:

— “Mẹ muốn biết vì sao con làm phụ hồ không?”

— “Vì con đang trả một món nợ.”

Căn nhà chìm trong im lặng.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

bí mật thật sự về hai năm trong quân ngũ của tôi… chỉ vừa mới bắt đầu lộ diện.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News