×
×

Chồng é/p vợ bệ//nh nặ/ng ký đơn l//y hô//n, ngay trước mặt nh///ân t//ình — Mẹ chồng b/ất ng/ờ xuất hiện làm chuyện k//inh hoà//ng…

Chồng é/p vợ bệ//nh nặ/ng ký đơn l//y hô//n, ngay trước mặt nh///ân t//ình — Mẹ chồng b/ất ng/ờ xuất hiện làm chuyện k//inh hoà//ng…

Căn phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Trên giường, Hạnh gầy rộc, mái tóc thưa thớt sau nhiều tháng điều trị. Mỗi cơn ho của cô như xé ruột gan, nhưng cô vẫn cố gượng cười khi thấy chồng bước vào.

“Anh tới rồi à?” — cô khẽ hỏi, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng.

Nhưng người đàn ông kia, Minh, không đáp. Anh đặt lên bàn tập hồ sơ dày cộp, mặt lạnh như băng. Bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sang trọng, đôi môi đỏ chót — nhân tình của anh, tên Trâm.

“Em ký đi,” Minh nói, giọng khô khốc. “Ký xong, anh sẽ chu cấp cho em ít tiền chữa bệnh. Sau đó, coi như nợ nần giữa chúng ta chấm dứt.”

Hạnh chết lặng. Cô không tin nổi người từng thề sống chết bên mình lại có thể nói những lời tàn nhẫn đến vậy. “Anh nói… gì cơ?”

Trâm cười nhạt, khoanh tay: “Chị bệnh thế này còn giữ anh ấy làm gì? Anh Minh cũng khổ tâm lắm chứ, nhưng chị nhìn lại mình đi, còn xứng đáng với anh ấy không?”

Mặt Hạnh tái mét. Mỗi câu nói như một nhát dao cắm vào tim. Cô muốn phản kháng, muốn nói rằng mình vẫn còn yêu, vẫn còn muốn sống vì chồng, vì đứa con mới lên tám tuổi. Nhưng lời chưa kịp thốt ra, Minh đã đặt cây bút xuống bàn.

“Đừng kéo dài thêm nữa, Hạnh. Anh đã quyết rồi.”

Một giọt nước mắt lăn dài xuống gối trắng. Hạnh cắn môi đến bật máu. Cô run rẩy cầm lấy cây bút. Đôi tay yếu ớt như chẳng còn sức, nét chữ run run không còn nguyên hình.

Ngay khi đầu bút chạm xuống tờ đơn, cửa phòng bật mở. Một giọng quát lớn vang lên khiến cả ba người giật mình:

“Dừng lại!”

Mẹ chồng Hạnh — bà Liên — xuất hiện, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Bà quét ánh nhìn sắc như dao qua từng người, dừng lại ở Minh. “Anh đang làm cái gì thế này? Ép vợ ký đơn ngay trên giường bệnh à? Anh còn là con người không?”

Minh cúi đầu, tránh ánh mắt của mẹ. “Mẹ đừng xen vào chuyện của con. Con chỉ muốn giải quyết dứt khoát.”

“Giải quyết dứt khoát?” — Bà bật cười, nước mắt chực trào. “Ngày con cưới nó, mẹ từng nói sao? ‘Lấy được Hạnh là phúc của đời con.’ Con quên rồi à? Nó bỏ cả cơ hội đi nước ngoài để ở lại chăm bố con, rồi chăm mẹ lúc bệnh. Bây giờ nó nằm đây, con lại mang người đàn bà khác đến bắt nó ký đơn?”

Trâm cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy lo lắng. “Bác ạ, chuyện tình cảm là của hai người trẻ, bác đừng—”

“Cô im ngay!” — Bà Liên gằn giọng, chỉ thẳng tay vào mặt Trâm. “Tôi chưa bao giờ dạy con dâu tôi phải tranh giành gì của ai, nhưng cũng không dạy con trai tôi trở thành kẻ bội bạc. Cô bước ra khỏi đây ngay, trước khi tôi làm điều mà cô không ngờ tới.”

Trâm tái mặt, lùi lại. Minh vội vàng nắm tay cô ta: “Mẹ! Mẹ làm quá rồi!”

Bà Liên đột nhiên giật tờ đơn trên bàn, xé toạc làm đôi. Giọng bà run lên: “Trước mặt tổ tiên, mẹ thà không có đứa con như anh còn hơn nhìn anh biến thành kẻ tàn nhẫn thế này!”

Không khí nghẹt thở. Minh sững người, không ngờ mẹ mình lại phản ứng dữ dội đến vậy.

Bà quay sang Hạnh, nắm chặt tay con dâu, đôi mắt già nua đầy nước: “Con ơi, mẹ xin lỗi. Lẽ ra mẹ phải ở bên con sớm hơn. Mẹ không biết Minh thay đổi đến mức này…”

Hạnh khóc nấc, cố gượng nói: “Con không trách mẹ đâu… Con chỉ sợ… con đi rồi, con trai con không còn ai chăm…”

Câu nói khiến bà Liên ngã khuỵu. Bà ôm lấy con dâu, run rẩy: “Không! Con sẽ không đi đâu hết. Mẹ sẽ lo cho con, mẹ hứa.”

Trâm nắm chặt túi xách, liếc Minh: “Anh ở lại mà nghe mẹ mắng đi, tôi đi trước.” Rồi cô ta bỏ ra ngoài, để lại sự im lặng đến đáng sợ.

Minh ngồi phịch xuống ghế. Bà Liên nhìn con trai lần cuối, giọng lạnh như băng: “Từ hôm nay, tôi coi như không có đứa con bất hiếu này. Nếu con dám bỏ rơi vợ con, thì đừng bao giờ bước chân về nhà này nữa.”

Nói rồi, bà quay sang bác sĩ đang đứng ngoài cửa. “Bác sĩ, tôi xin chuyển con dâu tôi sang viện khác. Tôi sẽ lo viện phí.”

Những ngày sau đó, Hạnh được chuyển tới một bệnh viện lớn hơn, được điều trị chu đáo. Dù sức khỏe yếu, nhưng tinh thần cô dần hồi phục nhờ tình thương của mẹ chồng. Bà Liên ngày nào cũng túc trực bên giường, đút từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi.

Minh thì biến mất khỏi cuộc đời họ. Mãi sau, người ta mới nghe tin Trâm bỏ anh khi biết anh nợ nần, còn công ty đang phá sản. Anh mất tất cả — vợ, con, và cả lòng tin của mẹ.

Một năm sau, trong buổi sáng mùa xuân, Hạnh cùng con trai mang hoa ra nghĩa trang thăm chồng… không, là thăm mẹ chồng — người đã mất sau một cơn đột quỵ vì làm việc quá sức để lo cho cô.

Cô quỳ xuống, nước mắt hòa vào cánh hoa cúc trắng.
“Con hứa, sẽ sống tốt như mẹ dặn… Mẹ yên tâm nhé.”

Cậu bé ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Mẹ ơi, bà bảo với con trong mơ rằng bà vẫn ở bên mẹ mà.”

Hạnh mỉm cười trong nước mắt. Ngoài kia, nắng sớm chiếu xuống, dịu dàng như một cái vuốt ve.
Dù cuộc đời đã lấy đi nhiều thứ, nhưng tình thương — đặc biệt là của một người mẹ — vẫn đủ mạnh để cứu rỗi một trái tim tưởng chừng đã vỡ nát.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News