Tháng này, khi hóa đơn điện được gửi đến, tôi chết sững: 10 triệu đồng. So với tháng trước, tăng gần gấp đôi, thêm đúng 5 triệu. Nhà chỉ có ba người: vợ chồng tôi và cô em chồng, vậy tiêu thụ kiểu gì mà khủng khiếp thế?
Tối đó, sau khi chồng đi tắm, tôi gọi em chồng ra nói chuyện.
“Em này, chị hỏi thật, dạo này em có dùng điều hòa suốt ngày không?”
Cô ta ngước mắt khỏi điện thoại, cười tỉnh bơ:
“À, em đi học cả ngày nên bật sẵn cho mát phòng, tối về khỏi chờ nó lạnh. Có gì đâu mà chị phải quan trọng thế?”
Tôi nghẹn họng.
“Em có biết tiền điện tháng này tăng thêm 5 triệu không? Đấy là mồ hôi công sức anh chị đi làm vất vả cả tháng trời! Em có ở nhà không thì cũng phải tắt chứ?”
Cô em chồng chống nạnh:
“Em ở đây thì phòng này cũng là của em. Em thích để điều hòa thế nào là quyền của em. Với lại, em có xin chị đóng tiền hộ em đâu.”
Tôi sững sờ, chưa kịp đáp thì chồng từ trong phòng tắm đi ra, nghe loáng thoáng, liền cau mày:
“Em nói cái gì đấy? Tiền điện ai trả? Em nghĩ có thể muốn xài thế nào thì xài à?”
Em chồng bĩu môi:
“Anh chị keo kiệt thế thì thôi, coi như em trả riêng. Nhưng anh chị cũng đừng bắt em sống khổ sở như thời đồ đá.”
Không khí trong nhà chùng xuống, căng như dây đàn. Tôi nhìn sang chồng, thấy anh nắm chặt tay, mặt tím tái vì tức giận. Anh nói từng chữ:
“Nếu còn coi đây là nhà, thì sống có ý thức. Còn không thì mời ra ngoài thuê trọ mà bật điều hòa cả ngày.”
Cô em chồng đứng phắt dậy, quẳng điện thoại xuống ghế, giọng the thé:
“Anh chị đuổi em? Được, em đi! Để xem hai người sống với nhau mà không có em thì có hạnh phúc nổi không!”
Nói xong, cô ta chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng nhạc bật ầm ĩ vang lên, át cả tiếng tim tôi đang đập dồn dập vì tức giận.
Cả đêm hôm đó, căn nhà nhỏ im lặng đến ngột ngạt. Tôi biết, sau câu chuyện này, mối quan hệ chị dâu – em chồng sẽ chẳng bao giờ còn như trước nữa.
Sáng hôm sau, tôi vừa định đi làm thì nghe tiếng cửa phòng em chồng mở ra. Cô ta kéo vali lạch cạch, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn đầy thách thức:
“Em ra ngoài ở trọ, để xem anh chị sống thế nào.”
Chồng tôi định cản lại, nhưng tôi kéo tay anh, khẽ lắc đầu. Nếu cứ níu, chắc chắn chỉ làm mọi thứ thêm căng thẳng. Em chồng bỏ đi thật.
Mấy ngày đầu, trong nhà bỗng nhẹ hẳn. Hóa đơn điện thì chưa đến nhưng tôi thở phào, nghĩ ít nhất cũng tiết kiệm được khoản kha khá. Nhưng rồi chuyện chẳng dừng lại ở đó.
Ba hôm sau, mẹ chồng gọi điện tới, giọng gay gắt:
“Con làm chị dâu kiểu gì mà để em nó bỏ nhà đi? Nó gọi về khóc lóc bảo bị con chèn ép, đuổi khỏi nhà. Con tính sao hả?”
Tôi sững sờ:
“Mẹ ơi, con chỉ nhắc nhở vì tiền điện tháng này tăng tận 5 triệu. Nó bật điều hòa cả ngày, đi học cũng không tắt, con mới góp ý thì nó tự ý bỏ đi…”
Chưa kịp nói hết, bà đã cắt ngang:
“Tiền bạc thì có là gì? Người với người mới quan trọng! Con dâu nhà này mà không biết nhường nhịn thì đừng trách mẹ không bênh đâu!”
Tôi chết lặng. Chồng tôi nghe máy bên cạnh, mặt đỏ bừng, vội giật điện thoại:
“Mẹ, con nói thật, con chịu hết nổi rồi. Em không biết suy nghĩ, lại còn đi nói xấu chị dâu. Nếu cứ bênh em vô lý thế này thì con…”
Anh nghẹn lại, không nói hết câu. Tôi nhìn anh, lòng vừa thương vừa lo.
Chiều hôm đó, bất ngờ có người hàng xóm gọi:
“Chị ơi, hình như em gái chồng chị bị ngất ngoài đường, người ta đưa vào viện rồi.”
Tôi và chồng lao đến bệnh viện, thấy em chồng nằm trên giường cấp cứu, gương mặt xanh xao, điện thoại trong tay còn hiện tin nhắn dang dở gửi cho mẹ:
“Con mệt lắm, chắc em dâu ghét con thật…”
Tôi đứng sững, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vừa giận vừa thương. Không ngờ một chuyện nhỏ như tiền điện lại đẩy cả gia đình đến bờ vực tan vỡ…