×
×

Tại đám cưới của em gái cùng cha khác mẹ, mẹ kế tôi đon đả ngọt nhạt bảo tôi nhường lại ngôi nhà mặt đường cho em gái, vừa nói không đồng ý bà đã hất cả bát canh măng vào mặt tôi nhưng bà không hề biết rằng tôi đã đi trước bà 1

Đám cưới của em gái cùng cha khác mẹ được tổ chức rình rang ở nhà hàng lớn nhất huyện. Mẹ kế tôi bận áo dài thêu hoa, cười nói đon đả với khách khứa, miệng lúc nào cũng “chị – em – gia đình hòa thuận”.

Tôi ngồi ở bàn gần sân khấu. Một mình.

Ngôi nhà mặt đường — căn nhà bố tôi để lại — là lý do tôi có mặt hôm nay. Tôi biết. Và bà ta cũng biết.

Khi tiệc vừa dọn món canh măng, mẹ kế cầm bát bước đến chỗ tôi, giọng ngọt đến mức rợn người:

“Con à, hôm nay là ngày vui của em. Con là chị, nhường cho em cái nhà mặt đường ấy coi như quà cưới, có phải đẹp mặt gia đình không?”

Tôi đặt thìa xuống, nhìn thẳng:

“Con không đồng ý.”

Nụ cười trên mặt bà ta tắt ngay.

“Con nói gì?”

“Nhà đó là của bố để lại cho con. Con không nhường.”

Không cần thêm một lời.
Bà hất thẳng bát canh măng vào mặt tôi.

Nước canh nóng tràn xuống áo. Mùi măng hăng hắc bốc lên. Cả sảnh tiệc chết lặng. Mấy người họ hàng há hốc miệng. Cô dâu đứng sững trên sân khấu.

Mẹ kế tôi run giọng nhưng vẫn gằn từng chữ:

“Đồ vô ơn! Ăn cháo đá bát! Không có tôi nuôi mày thì mày có ngày hôm nay không?”

Tôi lau mặt. Rất chậm.

Rồi tôi đứng dậy.

“Bác nói đúng,” tôi nói, đủ lớn để cả bàn bên cạnh nghe thấy.
“Nhưng bác quên mất một chuyện.”

Tôi lấy điện thoại, mở ra, đưa cho MC đang đứng gần đó.

“Anh bật giúp tôi file này được không? Chỉ 2 phút thôi.”

Chưa ai kịp ngăn, đoạn ghi âm vang lên giữa hội trường.

Giọng bố tôi — trầm, rõ:

“Căn nhà mặt đường tao để lại cho con gái lớn.
Không ai được đụng vào.
Nếu ai ép nó, coi như tao không còn người đó trong gia đình.”

Cả sảnh tiệc nổ tung.

Mẹ kế tôi tái mét. Em gái tôi bật khóc.
MC lúng túng. Khách khứa xì xào.

Tôi nói tiếp, giọng bình thản đến lạ:

“À, con quên nói.
Hôm qua con đã hoàn tất thủ tục sang tên sổ đỏ.
Luật sư của con cũng đang ngồi ở bàn số 6.”

Mẹ kế tôi khuỵu xuống ghế.
Bà không ngờ rằng — trước khi bà ra tay ở bữa tiệc hôm nay —
tôi đã đi trước bà một bữa.

Tôi cúi đầu chào cô dâu:

“Chúc em hạnh phúc.
Còn quà cưới… chị xin phép không nhường.”

Rồi tôi bước ra khỏi hội trường, áo vẫn còn mùi canh măng,
nhưng lưng thẳng.

Có những người tưởng làm nhục người khác trước đám đông là thắng.
Nhưng họ quên mất —
người im lặng chuẩn bị từ trước mới là người quyết định ván cờ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News