Đêm giao thừa và bát nước lạnh
Đêm giao thừa năm ấy, tôi về nhà chồng muộn hơn thường lệ. Cả văn phòng liên hoan tiễn năm cũ, mọi người nài uống, tôi không muốn từ chối. Khi rời khỏi bàn, đầu óc tôi chỉ hơi lâng lâng, chứ hoàn toàn tỉnh táo. Tôi còn cẩn thận gọi taxi, mang theo hộp quà biếu mẹ chồng.
Vừa bước vào cổng, tôi đã nghe tiếng chửi xối xả:
“Cô còn biết đường về à? Con dâu nhà người ta lo cơm nước, dọn dẹp, còn cô thì đi bù khú, say xỉn thế này thì còn ra thể thống gì!”
Bà vừa nói vừa giật lấy túi quà tôi cầm trên tay, ném thẳng xuống đất. Tiếng chai lọ vỡ loảng xoảng, rượu văng tung tóe khắp sân. Tôi đứng chết lặng.
Tôi định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì mẹ chồng đã túm tay tôi, kéo ra sân rồi ném quần áo tôi ra ngoài cổng.
“Ra khỏi nhà tôi! Tôi không nuôi loại đàn bà mất nết!”
Tôi nhìn quanh, hàng xóm đã lác đác mở cửa xem. Trong lòng tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi cúi nhặt từng mảnh áo, run rẩy trong cái lạnh cuối năm.
Người duy nhất tôi chờ – là chồng tôi – vẫn chưa về. Anh đi liên hoan với công ty từ chiều. Tôi nhắn tin, gọi điện đều không ai bắt máy.
Tôi định rời đi, nhưng trời đổ mưa phùn, lạnh buốt. Tôi ngồi nép bên mái hiên, ôm túi áo quần, nước mắt hòa vào mưa.
Một lát sau, tiếng xe máy dừng trước cổng. Là anh. Tôi khẽ gọi:
“Anh…”
Anh nhìn tôi, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại nơi mẹ mình đang đứng trong nhà.
“Vợ mày đấy! Con dâu mày say xỉn, đi đâu đến khuya mới vác mặt về!” – mẹ anh nói, giọng đầy tức giận.
Anh bước lại gần tôi. Tôi sợ anh sẽ mắng thêm, hoặc đuổi tôi đi như mẹ anh. Nhưng anh chỉ im lặng, cởi áo khoác, choàng lên vai tôi.
“Vào nhà đi, lạnh lắm rồi.”
Mẹ anh quát lớn:
“Con bênh nó à? Nó say rượu, không biết điều, mày còn che chở?”
Anh nhìn thẳng vào mẹ, giọng bình tĩnh nhưng rắn rỏi:
“Con không bênh ai, nhưng vợ con không say. Con tin cô ấy.”
Rồi anh cúi xuống nhặt những mảnh chai vỡ, từng mảnh một, tay bị rướm máu. Anh lặng lẽ dọn sạch, chẳng nói thêm lời nào.
Tôi run run bước theo anh vào nhà. Anh lấy khăn lau tóc cho tôi, múc một bát nước ấm đưa lên:
“Uống đi, cho đỡ lạnh.”
Tôi nấc nghẹn:
“Em… em không say đâu. Chỉ là… không muốn làm mẹ giận.”
Anh khẽ mỉm cười, mắt đỏ hoe:
“Anh biết. Nhưng em không cần chịu đựng một mình như vậy nữa.”
Tôi không cầm được nước mắt. Bao nhiêu năm sống chung, tôi luôn cố làm dâu hiền, dâu ngoan, chưa từng cãi lại mẹ chồng dù bị soi mói đủ điều. Tôi sợ gia đình rạn nứt, sợ anh khó xử. Nhưng chính sự nhẫn nhịn đó khiến mẹ anh càng coi thường.
Đêm ấy, anh ngồi cạnh tôi đến gần sáng. Mẹ anh đóng sầm cửa phòng, không nói thêm lời nào.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu cháo, định mang đến xin lỗi. Khi mở cửa phòng mẹ chồng, tôi khựng lại: bà đang ngồi lặng lẽ, tay cầm tấm ảnh chồng – bố anh – đã mất từ lâu. Giọng bà run run:
“Tao sợ… sợ con trai tao khổ. Cả đời tao lam lũ, chỉ muốn nó được người vợ tốt. Nhưng tao lại thành người đáng ghét mất rồi.”
Tôi lặng người, bước đến nhẹ giọng:
“Con chưa bao giờ trách mẹ. Chỉ mong mẹ hiểu, con thương anh ấy, thương cả mẹ nữa.”
Bà ngẩng lên, mắt hoe đỏ. Giây phút ấy, lần đầu tiên tôi thấy bà già đi rất nhiều – không còn là người mẹ chồng nghiêm khắc, mà là một người mẹ cô đơn, sợ mất con.
Tôi đặt bát cháo xuống, cúi đầu:
“Mẹ ăn cháo đi, cho ấm bụng.”
Bà nhìn tôi thật lâu, rồi gật đầu khẽ khàng.
Tối hôm đó, khi pháo hoa nổ rực trời, tôi cùng mẹ chồng đứng ngoài hiên. Bà khẽ nói:
“Con đừng giận mẹ nữa. Từ nay, mẹ không can thiệp chuyện của hai đứa đâu. Mẹ chỉ mong gia đình mình bình an.”
Tôi mỉm cười, nắm tay bà.
“Con cũng mong vậy, mẹ ạ.”
Anh bước ra, vòng tay qua vai tôi, nhìn mẹ:
“Năm mới, mình làm lại từ đầu mẹ nhé.”
Bà cười, lần đầu tiên trong nhiều năm, nụ cười ấy không còn khắt khe mà hiền từ lạ lùng.
Phía xa, tiếng trẻ con cười đùa, pháo hoa nổ rực rỡ soi sáng cả khoảng sân nhỏ. Tôi bỗng thấy lòng nhẹ bẫng.
Cơn mưa đêm qua đã tạnh, gió xuân khẽ len qua mái ngói. Trong căn nhà ấy, tôi biết – mọi hiểu lầm, mọi tổn thương – cuối cùng cũng tan đi, chỉ còn lại một điều giản dị: tình thương.
✅ Thông điệp:
Đôi khi, chỉ một phút hiểu lầm và một lời mắng có thể khiến lòng người tổn thương sâu sắc. Nhưng nếu trong nhà còn tồn tại lòng tin và sự yêu thương, thì bất cứ vết rạn nào cũng có thể được hàn gắn.