×
×

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Minh bước vào, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ đang bám chặt lấy cánh tay anh

Tôi quen Hoàng Minh vào một buổi chiều mưa lất phất ở Sài Gòn. Anh là bác sĩ phẫu thuật tim, điềm đạm, chín chắn và luôn biết cách khiến tôi tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Chúng tôi kết hôn chỉ sau một năm yêu nhau. Tôi từ bỏ công việc kiến trúc sư, dọn về sống trong căn nhà rộng ở ngoại ô, bắt đầu cuộc đời của một người vợ toàn thời gian.

Mẹ anh không thích tôi — bà chưa từng che giấu điều đó — nhưng Minh luôn nói:
“Chỉ cần hai đứa mình yêu nhau là đủ.”

Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài ba năm thì tôi mang thai. Thai kỳ khiến tôi mệt mỏi, nhạy cảm, và dần nhận ra Minh thay đổi. Anh về nhà muộn hơn, những cuộc gọi thì thầm lúc nửa đêm, những chuyến công tác đột ngột không báo trước. Tôi từng nghi ngờ, rồi lại tự trách mình đa nghi vì nội tiết rối loạn.

Cho đến ngày hôm đó — ngày tôi sinh con.

Cơn đau chuyển dạ kéo dài suốt mười sáu tiếng. Tôi gần như kiệt sức khi tiếng khóc yếu ớt của con vang lên. Một bé gái. Tôi chỉ kịp nhìn con một lần, rồi vì quá mệt mà thiếp đi.

Khi tỉnh lại, toàn thân tôi vẫn còn run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, tim đập dồn dập vì kiệt quệ lẫn hạnh phúc. Tôi quay đầu tìm Minh — người chồng lẽ ra phải ở bên tôi lúc này.

Và rồi…

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Minh bước vào, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ đang bám chặt lấy cánh tay anh, như thể đó là chỗ thuộc về cô ta từ rất lâu rồi. Mẹ chồng tôi theo sau, trên tay là một phong bì dày.

Minh không nhìn tôi. Anh nhận lấy phong bì, mở ra ngay trước mặt tất cả mọi người.

Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN.

Giọng mẹ anh lạnh tanh vang lên giữa căn phòng trắng toát:
“Đứa bé này… không phải cháu nội của tôi.”

Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt tay lên bụng mình — hơi nhô cao — rồi mỉm cười.
“Nhưng con tôi thì phải.”

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong tôi vụn vỡ. Thì ra suốt ba năm hôn nhân, tôi chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo cho một gia đình khác.

Tiếng khóc của con tôi vang lên yếu ớt bên cạnh. Tôi ôm con vào lòng, tay run đến mức gần như không giữ nổi. Tôi nhìn thẳng vào Minh — người đàn ông tôi từng yêu hơn cả mạng sống — rồi chậm rãi nói, giọng bình thản đến đáng sợ:

“Anh có thể mang họ rời đi.
Nhưng đừng bao giờ quay lại tìm con tôi.
Bởi vì từ giây phút này… anh đã chết trong lòng cả hai mẹ con tôi rồi.”

Minh rời đi ngay trong đêm hôm đó.

Anh không nói thêm bất kỳ lời nào. Người đàn bà kia được anh che chở từng bước, còn mẹ anh thì ngẩng cao đầu như một người chiến thắng. Họ mang theo sự kiêu ngạo, để lại tôi trên giường bệnh cùng một đứa trẻ đỏ hỏn và một trái tim đã chết.

Tôi không khóc.

Không phải vì không đau, mà vì nỗi đau đã vượt quá khả năng để khóc.

Ba ngày sau, tôi ký đơn ly hôn.

Minh ký rất nhanh. Nhanh đến mức tôi hiểu rõ — tôi và con chưa từng có vị trí trong cuộc đời anh. Thứ tôi nhận được chỉ là một căn hộ cũ đứng tên tôi trước hôn nhân. Còn lại, tôi ra đi với hai bàn tay trắng và một đứa bé chưa đầy tuần tuổi.

Ngày bế con rời khỏi bệnh viện, trời mưa rất lớn.

Tôi không có ô.

Tôi cũng không quay đầu lại.


1. TỪ NGƯỜI VỢ BỊ VỨT BỎ… THÀNH NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG AI DÁM COI THƯỜNG

Tôi đưa con về nhà mẹ đẻ.

Mẹ tôi không hỏi gì cả. Bà chỉ lặng lẽ mở cửa, ôm chặt lấy hai mẹ con tôi — cái ôm run rẩy mà tôi suýt nữa thì bật khóc.

Ba tôi sau khi nghe hết mọi chuyện, đập mạnh tay xuống bàn:
“Nhà họ Hoàng coi con gái tôi là rác!”

Hai tháng đầu sau sinh, tôi sống như một cái xác không hồn. Mỗi đêm ôm con, tôi lại nhớ đến khoảnh khắc bị sỉ nhục trong phòng bệnh. Nhớ ánh mắt lạnh lùng của Minh. Nhớ nụ cười chiến thắng của người đàn bà kia.

Cho đến một đêm, tôi nhìn con ngủ trong vòng tay mình và nhận ra một điều:

Nếu tôi gục ngã, con tôi sẽ là đứa trẻ không cha, không cả chỗ dựa để ngẩng đầu.

Đêm đó, tôi ngồi dậy, mở máy tính, đăng nhập vào email cũ của mình.

Bản vẽ, hồ sơ, chứng chỉ kiến trúc, những dự án dang dở — tất cả vẫn còn đó.

Tôi đã từng là kiến trúc sư trẻ triển vọng nhất công ty. Chính Minh là người nói:
“Em không cần phải làm việc vất vả nữa, để anh lo.”

Và tôi đã ngu ngốc tin anh.


2. SỰ TRỞ LẠI CỦA MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẾT

Sáu tháng sau.

Tôi quay lại công ty cũ xin việc.

Ngày bước vào sảnh, tôi nghe thấy tiếng xì xào:
“Nghe nói cô ấy bỏ nghề lâu rồi, còn ly hôn nữa…”

Tôi mỉm cười.
“Đúng vậy. Nhưng năng lực thì chưa từng chết.”

Ba vòng phỏng vấn.

Tôi vượt qua tất cả.

Ba tháng sau khi đi làm, tôi trở thành trưởng nhóm thiết kế trẻ nhất. Một năm sau, tôi dẫn dắt dự án khu đô thị lớn trị giá hàng trăm tỷ.

Tên tôi bắt đầu xuất hiện trên báo ngành.

Và rồi, Minh nhìn thấy tôi trên bản tin kinh tế buổi tối.


3. NGƯỜI CŨ QUAY ĐẦU

Hôm đó, tôi vừa tan họp thì lễ tân chạy lên:
“Chị ơi, có một người đàn ông tự xưng là chồng cũ của chị muốn gặp.”

Tôi khựng lại đúng một nhịp.

Tôi biết… ngày này sớm muộn cũng đến.

Minh đứng dưới sảnh công ty, vest chỉnh tề, gầy đi nhiều. Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi — từ bộ đồ công sở, mái tóc gọn gàng, đôi giày cao gót đến thần thái lạnh lùng.

Anh mấp máy môi:
“Anh không nghĩ… em thay đổi nhiều vậy.”

Tôi nhìn anh, bình thản đến xa lạ:
“Anh tìm tôi có việc gì?”

Minh im lặng một lúc rồi nói:
“Anh muốn gặp con…”

Nụ cười trên môi tôi chậm rãi cong lên, lạnh đến thấu xương:
“Anh lấy tư cách gì?”


4. ĐÒN TRẢ THÙ ĐẦU TIÊN

Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh còn nhớ ngày anh cầm kết quả ADN, tin người khác hơn vợ mình không?”

Minh siết chặt tay.

Tôi bình thản nói tiếp:
“Ba tháng trước, tôi đã tự mình làm lại xét nghiệm.”

Tôi nhìn thấy sắc mặt anh đổi trắng.

Tôi chậm rãi nói từng chữ:
“Con bé là con ruột của anh.”

Minh lùi lại nửa bước, môi run lên:
“Không… không thể…”

Tôi dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo:
“Nhưng đứa con trong bụng người phụ nữ kia… thì không phải của anh.”

Cú sét giáng đúng tim anh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News