×
×

Chiếc chìa khóa được cất giấu trong vật ly kỳ nhất mà ta mang theo suốt cuộc đời, cả gia đình h:ỗn lo:ạn tìm kiếm

Một buổi chiều u ám, tại một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, đám tang của bà Cúc diễn ra. Bà Cúc là trưởng tộc, nổi tiếng hà khắc nhưng tài sản lại vô biên. Con cháu đông đúc, đứa nào cũng đeo khăn tang trắng toát, nhưng ánh mắt lấp lánh sự kỳ vọng hơn là nỗi đau.

Cái kỳ lạ của đám tang không phải ở kèn trống hay nghi thức, mà nằm ở một vật duy nhất: một chiếc hộp gỗ mun cũ kỹ, được đặt trang trọng ngay cạnh linh cữu.

Trong di chúc được đọc trước đó, bà Cúc quy định rõ: “Ai tìm được chiếc chìa khóa mở hộp, người đó sẽ được thừa hưởng 70% gia tài, phần còn lại chia đều.” Bà còn thêm một câu rùng rợn: “Chiếc chìa khóa được cất giấu trong vật ly kỳ nhất mà ta mang theo suốt cuộc đời.”

Đêm hôm đó, gia đình nhà họ Nguyễn biến thành một chiến trường thầm lặng.

Ông Hai (con trai trưởng), một người tham lam kín đáo, lục tung mọi đồ vật của mẹ. Ông tuyên bố: “Vật ly kỳ là cái bát sứ đời nhà Thanh bà vẫn dùng ăn cơm! Chìa khóa chắc nằm trong đó!” – Thế là ông đập vỡ cái bát quý giá, chỉ thấy vài mẩu trấu.
Bà Ba (con gái thứ), mê tín dị đoan, lại tin rằng vật ly kỳ là một lá bùa cổ bà Cúc luôn giấu trong gối. Bà lôi chiếc gối ra xé nát, những mảnh bùa giấy bay lả tả như tuyết.
Thằng Út (cháu nội), một thanh niên ăn chơi, lại nghi ngờ cái sự “ly kỳ” là chiếc răng giả bằng vàng của bà. Hắn suýt nữa làm đổ linh cữu khi cố kiểm tra miệng người chết, gây ra một tràng la ó kinh hoàng.

Sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm khi một người cô xa lắc xa lơ, vốn bị gia đình coi thường, thốt lên: “Cái bà Cúc này, cả đời chỉ có một thứ ly kỳ nhất thôi!”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào người cô. Cô chỉ tay về phía chiếc hộp gỗ, rồi lại chỉ vào… linh cữu.

“Cả đời bà ta sợ chết. Bà ta luôn mang theo một chiếc khẩu trang vải màu đỏ thêu hình con bướm, nói là để nắm giữ hơi thở cuối cùng.”

Cả nhà ngớ người. Đúng là bà Cúc, dù khỏe mạnh, luôn mang theo chiếc khẩu trang đó, như một vật trấn an tâm linh!

Người cô run rẩy tiến lại gần, dùng một con dao nhỏ xé nhẹ lớp vải khẩu trang được đặt ngay ngắn trên ngực người chết. Bên trong, một chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ lấp lánh ánh đèn dầu.

Nhưng bi kịch chưa dừng lại. Khi chìa khóa được tra vào ổ và chiếc hộp được mở ra, thứ bên trong không phải là sổ đỏ hay vàng bạc, mà là một cuốn sổ tay ố vàng.

Cuốn sổ chỉ vỏn vẹn một câu, nét chữ run rẩy của bà Cúc:

“Tất cả gia tài đã được ta quyên góp hết cho trẻ mồ côi. Vật ly kỳ nhất của đời ta không phải là cái chìa khóa, mà là Sự Tham Lam của các ngươi. Ta muốn xem các ngươi sẽ làm gì với nhau khi ta chết. Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho các ngươi: một bài học.”

Đám ma trở nên im lặng như tờ. Không ai khóc than, cũng không ai oán trách. Chỉ còn lại sự trống rỗng, những mảnh vỡ của cái bát sứ, lá bùa rách nát, và một gia đình tan hoang vì một thứ ly kỳ mà chính họ đã tự tạo ra: ảo vọng về tiền bạc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News