×
×

Cô lễ tân đứng hình, nhìn vị giám đốc trẻ đang cúi đầu trước người phụ nữ mà cô vừa xem thường

Sáng hôm ấy, trời Sài Gòn se lạnh hiếm có. Những giọt mưa lất phất bám trên mặt kính, phản chiếu ánh đèn vàng nhạt từ quán cà phê nhỏ bên đường. Một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, dáng người gầy, tay cầm túi hồ sơ đã sờn góc, đứng lặng trước tấm biển ghi dòng chữ: “Công ty TNHH Ánh Dương – Tuyển nhân viên kế toán.”

Chị tên là Ngọc, từng là kế toán trưởng của một doanh nghiệp xuất nhập khẩu. Nhưng khi công ty phá sản, chị mất việc, rồi phải xoay xở đủ nghề để nuôi hai đứa con ăn học. Giờ đây, ở tuổi 45, chị vẫn đi tìm một chỗ đứng mới – nơi mà người ta ít khi dành cho những người “không còn trẻ”.

Chị hít một hơi thật sâu, rồi bước vào sảnh. Cô lễ tân trẻ măng, tóc uốn xoăn, đang mải xem điện thoại, ngẩng lên nhìn chị với ánh mắt thờ ơ.
– Dạ, cô tìm ai ạ?
– Cô đến nộp hồ sơ xin việc. Ở đây có tuyển kế toán, phải không cháu?

Cô gái liếc nhìn tập hồ sơ cũ, rồi khẽ nhăn mặt:
– Dạ có, nhưng công ty tụi cháu ưu tiên người biết phần mềm mới, làm việc nhanh, linh hoạt. Cô… lớn tuổi rồi, chắc khó theo kịp môi trường năng động của bọn cháu đó ạ.

Ngọc vẫn mỉm cười nhẹ:
– Cô có thể học thêm, cô quen với việc xử lý sổ sách phức tạp lắm. Cháu cứ nhận hồ sơ giúp cô nhé.

– Dạ… thôi cô ơi, nộp cũng không có kết quả đâu. Giờ toàn tuyển online, ai còn nộp giấy nữa… – cô lễ tân nói, giọng pha chút khinh khỉnh. – Cháu sợ cô chờ hoài cũng vậy thôi.

Ngọc đứng im một lúc. Ánh mắt chị vẫn dịu dàng, chỉ thoáng chút buồn.
– Cảm ơn cháu, cô hiểu mà.

Chị quay lưng bước ra, bóng dáng nhỏ bé giữa màn mưa mỏng. Cô lễ tân thở dài, quay lại ghế, tiếp tục lướt điện thoại.

Đúng lúc ấy, cửa thang máy bật mở. Một người đàn ông trẻ, tầm ba mươi, mặc vest sẫm, bước ra. Anh vừa nhìn thấy dáng chị Ngọc ngoài cửa liền khựng lại. Mắt anh mở to, giọng lạc đi:
Cô Ngọc?!

Cô lễ tân ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy Giám đốc Quân – người nổi tiếng lạnh lùng và khó gần – đột nhiên chạy vội ra ngoài, gọi với theo người phụ nữ vừa rời đi.

– Cô Ngọc! Cô đợi con với!

Ngọc quay lại, bàng hoàng khi thấy anh tiến đến.
– Trời đất… Quân đó hả?

Anh gật mạnh, mắt đỏ hoe:
– Cô còn nhớ con không? Con là sinh viên thực tập năm đó ở công ty Xuất nhập khẩu Việt Thành. Con làm sai số liệu, khiến công ty mất hợp đồng. Nếu không có cô đứng ra chịu trách nhiệm và xin giám đốc tha cho con, chắc con đã bị đuổi rồi.

Giọng anh run lên:
– Cô cứu con một lần, rồi dạy con từng con số, từng nguyên tắc làm nghề. Nhờ cô mà con mới đứng được như hôm nay.

Cô lễ tân đứng chết lặng, nhìn vị giám đốc trẻ đang cúi đầu trước người phụ nữ mà cô vừa xem thường.

Quân nắm chặt tay Ngọc, giọng dứt khoát:
– Cô về công ty con làm đi. Không phải xin việc nữa, con mời cô về làm cố vấn tài chính. Ở đây, không ai xứng đáng hơn cô đâu.

Ngọc nghẹn ngào, mắt rưng rưng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng dường như ánh sáng đã ấm áp hơn.

Còn cô lễ tân – cô gái từng thờ ơ – chỉ biết cúi gằm mặt, cảm thấy xấu hổ đến tận cùng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News