Tôi và mẹ chồng vốn không quá thân thiết, nhưng vì tôn trọng gia đình, tôi vẫn cho bà vay một số vàng tích cóp của mình để “đầu tư sinh lời” vào đất cát. Lúc đầu, mọi thứ suôn sẻ. Mẹ chồng nhắn tin, gọi điện khoe:
– “Vàng con cho mẹ, mẹ đã đầu tư đúng chỗ, lãi lớn lắm. Con sẽ mừng lắm khi thấy kết quả.”
Tôi nhìn tin nhắn mà hân hoan. Mỗi lần bà kể về những mảnh đất tăng giá, tôi như thấy tiền của mình sinh lời, lòng cũng phần nào yên tâm.
Nhưng thời gian trôi, những “mảnh đất hứa” ấy bắt đầu mất giá. Tôi hỏi, bà lại cười hề hề:
– “Không phải đâu con, mẹ đâu có vay vàng của con đâu. Vấn đề đất đai nó lên xuống mà, đừng lo.”
Tôi thắc mắc, tra hỏi thì bà né tránh, giọng điệu thậm thụt:
– “À… cũng chỉ là đầu tư nhỏ thôi, không đáng kể.”
Nhưng tôi biết rõ, số vàng tôi đưa đã mất đi một phần lớn, thậm chí có khả năng âm vốn. Trong lòng vừa giận vừa tiếc, nhưng tôi không muốn đôi co. Tôi lẳng lặng quan sát bà.
Một buổi chiều, trong dịp cả nhà tụ họp, tôi quyết định làm một việc bất ngờ. Tôi cầm một phong bì nhỏ đưa cho mẹ chồng:
– “Mẹ xem này, con đã để dành chút tiền thưởng, con nghĩ mẹ cần dùng để bù đắp chi phí bất ngờ vừa qua.”
Mẹ chồng nhìn phong bì, ánh mắt bất ngờ, tay run run nhận lấy. Nhưng điều khiến bà sững sờ hơn là tôi không nói một lời oán trách. Tôi cười nhẹ:
– “Con biết mẹ cũng chỉ vì muốn sinh lời mà thôi. Con không trách, nhưng từ giờ, mọi khoản đầu tư, mẹ cứ tự quyết định với số tiền của mẹ. Còn con, con sẽ giữ vàng và tiền thưởng của mình, học cách tự quản lý.”
Mọi người xung quanh nhìn nhau, im lặng. Bà mẹ chồng vốn tự hào, giờ chỉ biết cúi đầu, không nói được gì. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: không cần la lối hay giận dữ, chỉ cần sự dứt khoát và thông minh trong cách xử lý cũng đủ khiến người khác phải nhìn lại mình.
Từ hôm đó, bà không bao giờ mượn vàng hay tiền của tôi nữa, còn tôi thì vui vẻ hơn, không phải lo lắng hay giận dữ, và học được rằng tiền bạc nên quản lý rõ ràng, người lớn cũng phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.