×
×

Một buổi tối, mẹ chồng lên cơn bệnh nặng, vợ gọi cho chồng hàng chục cuộc, anh không bắt máy

Ở xã ven sông ấy, ai cũng biết gia đình anh Tuấn từng hạnh phúc đến mức người ta lấy làm gương. Anh làm ở cơ quan huyện, chị Lan ở nhà lo nội trợ, chăm mẹ chồng đau yếu và hai đứa con nhỏ.

Nhưng rồi, dạo gần đây, người ta thấy anh Tuấn hay vắng nhà. Lúc đầu, anh viện cớ “công việc nhiều, phải đi công tác”. Sau thành quen — hết tuần này sang tuần khác, anh chỉ về đôi khi, để lại trong căn nhà nhỏ ánh mắt u buồn của mẹ già và tiếng thở dài của vợ.

Người ta đồn, anh có “bồ nhí” ở cơ quan — cô nhân viên mới, trẻ hơn Lan gần chục tuổi, lúc nào cũng gọi anh “sếp” ngọt lịm.

Lan nghe, chỉ cười nhạt. Cô từng nghĩ, đàn bà giữ gia đình bằng im lặng thì đàn ông sẽ biết đường mà quay lại. Nhưng cô đã sai.

Một buổi tối, mẹ chồng lên cơn bệnh nặng. Lan gọi cho chồng hàng chục cuộc, anh không bắt máy. Cô gọi cho người ở cơ quan, người ta ngập ngừng nói: “Anh ấy đang đi Đà Lạt… với cô Mai.”

Đêm đó, mẹ chồng mất. Không có anh Tuấn ở bên, chỉ có Lan run rẩy thay tấm áo tang, dỗ hai đứa nhỏ khóc ngằn ngặt bên di ảnh bà.

Đến khi anh trở về, mọi thứ đã xong. Bà nằm yên trong nấm mồ, còn vợ con đứng xa nhìn, ánh mắt lạnh lùng như sương sớm. Anh quỳ xuống bên mộ mẹ, nước mắt rơi muộn màng. Nhưng giữa tiếng gió, dường như có giọng ai đó khẽ thì thầm: “Giá như con về sớm hơn.”

Vài tháng sau, người ta thấy Lan dắt hai đứa con rời khỏi ngôi nhà ấy. Cô không khóc, chỉ để lại một phong bì trắng trên bàn:

“Em đã chịu đủ rồi. Tình yêu không chết vì phản bội, mà vì sự vô tâm. Chúng em sẽ sống tốt, anh đừng tìm nữa.”

Còn anh Tuấn, mất chức vì chuyện tình công sở bị phát giác. Cô nhân tình trẻ cũng bỏ đi khi anh chẳng còn địa vị. Mỗi đêm, anh vẫn về căn nhà trống, bật lại tin nhắn cũ của vợ, nghe đi nghe lại tiếng con cười trong máy — thứ âm thanh trong trẻo nhất, giờ chỉ còn vang vọng trong quá khứ.

Một lần, người ta thấy anh lặng lẽ ra nghĩa trang, đặt bó hoa lên mộ mẹ, rồi ngồi hàng giờ dưới tán bàng. Anh thì thầm:

“Mẹ ơi, con sai rồi. Con mất tất cả, chỉ vì tưởng mình sẽ không bao giờ mất.”


Kết:

Đời có thể cho ta cơ hội làm lại, nhưng không phải lúc nào cũng cho ta những người từng chờ đợi mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News