×
×

Ở với mẹ kế, Minh hay ngồi trong góc bếp, bữa cơm nào cũng ăn chậm rãi, cố tránh ánh mắt của mẹ

Từ ngày bố đi bước nữa, Minh – cậu bé 11 tuổi – tự nhiên trở thành “người thừa” trong chính ngôi nhà của mình. Mẹ kế tên Hạnh, một người phụ nữ ngoài 30, cứ mỗi lần thấy Minh đi ngang là ánh mắt lại chùng xuống, vừa khó chịu vừa phòng thủ.

Minh rất ít nói. Cậu hay ngồi trong góc bếp, bữa cơm nào cũng ăn chậm rãi, cố tránh ánh mắt của mẹ kế. Chỉ khi bố có nhà, cô Hạnh mới để lại chút đồ ăn tử tế cho Minh. Còn những khi bố tăng ca hay công tác, bữa cơm của Minh chỉ là tô mì nguội hoặc chén cơm trắng chan nước mắm.

Hàng xóm xì xào:
“Bà Hạnh ấy, có chồng rồi mà vẫn sợ đứa nhỏ…”
“Sợ gì? Sợ mẹ ruột nó quay lại giành chồng chứ gì…”

Minh nghe hết. Và cậu im lặng, như thể chuyện chẳng liên quan tới mình. Nhưng mỗi tối, cậu đều chui vào chăn khóc thầm.


Một buổi chiều mưa, cái bí mật bị lộ

Hôm ấy, bố Minh bị tai nạn nhẹ trên đường. Bố được đưa vào viện, Minh hoảng loạn chạy bộ từ trường tới bệnh viện, ướt sũng từ đầu đến chân.

Cậu đứng trước cửa phòng cấp cứu, run rẩy. Và điều bất ngờ nhất xảy ra: cô Hạnh lao đến.

“Minh! Con đi đâu mà ướt hết thế này? Trời ơi con run kìa…!”

Giọng cô không còn đanh thép nữa. Cô vội cởi áo khoác choàng lên người Minh, tay run lẩy bẩy vì lạnh và vì lo.

Minh mở mắt, ngạc nhiên. Lần đầu tiên cậu thấy cô như vậy.

“Con… con không sao.”
“Không sao cái gì? Con hâm à? Trời mưa thế này mà chạy bộ…!” – giọng cô Hạnh nghẹn lại.

Lúc ấy, bác sĩ bước ra thông báo bố chỉ bị gãy tay, không nguy hiểm. Minh thở phào, còn cô Hạnh thì ngồi bệt xuống ghế, che mặt khóc.

“Cô… sao cô khóc?” – Minh hỏi.

Hạnh lắc đầu. Một lúc lâu sau mới khẽ nói:
“Cô xin lỗi. Cô chưa sẵn sàng làm mẹ… nên cô sợ. Sợ con ghét cô. Sợ cô không làm được như mẹ ruột con. Sợ bố con… sẽ thất vọng về cô.”

Minh đứng im, trái tim nhỏ bé như bị kéo căng ra.

Cậu run run nói:
“Con chưa bao giờ ghét cô… Con chỉ… không biết phải nói chuyện thế nào. Con cũng sợ lắm.”

Cô Hạnh bật khóc nức nở.

Từ ngày chồng mất trong một tai nạn cách đây ba năm, cô sống khép mình, luôn trong trạng thái bảo vệ bản thân. Khi bước vào cuộc hôn nhân thứ hai, cô không biết làm mẹ kế thì phải bắt đầu từ đâu. Sự lúng túng biến thành khô khan. Sự sợ hãi biến thành cáu bẳn.

Cô không ác. Cô chỉ… không biết yêu thương theo cách đúng.


Cái kết ấm lòng

Bố Minh được xuất viện sau hai tuần. Ngày đó, Minh chủ động cầm tay cô Hạnh:

“Cô ơi… Hay là… cô dạy con nấu món cá kho giống cô đi. Con muốn ăn cơm cùng cô… được không?”

Cô Hạnh ngẩn người. Rồi mỉm cười, nụ cười mộc mạc, ngại ngùng nhưng thật lòng:

“Được. Từ nay… mình ăn cùng nhau nhé.”

Kể từ hôm đó, trong bữa cơm gia đình luôn có ba người. Minh không còn ngồi góc bếp, còn cô Hạnh thì biết múc thêm cho cậu miếng đậu phụ mà cậu thích.

Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ là hai người chịu bước lại gần nhau một chút.
Hóa ra, có những mẹ kế không độc ác – họ chỉ cần thêm thời gian để học cách yêu thương.

Và có những đứa trẻ chỉ cần một cái ôm để biết rằng:
Gia đình là nơi có thể bắt đầu lại, dù trước đó có bao nhiêu tổn thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News