×
×

Trước khi Hoàng quay đi, bà cụ nắm lấy tay cậu. “Hoàng này, cháu có ước mơ gì không? Có cần giúp đỡ gì không?”

Chiều hôm đó, một cơn mưa lất phất phủ lên thành phố, khiến con đường trở nên trơn trượt và bảng lảng hơi nước. Hoàng, chàng sinh viên năm cuối khoa Cơ khí, đang vội vã đạp xe về ký túc xá sau buổi học thêm. Đầu óc cậu chỉ đang nghĩ đến việc kịp hoàn thành bản vẽ thiết kế máy trước hạn nộp.

Bất chợt, một tiếng “ầm” nhỏ, khô khốc vang lên ở khúc cua vắng vẻ phía trước.

Hoàng thắng gấp. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cậu thấy một chiếc xe đạp nằm nghiêng, và một bà cụ lớn tuổi đang nằm co ro bên lề đường, tay ôm lấy chân một cách đau đớn. Bên cạnh bà là chiếc túi vải nhỏ bị bung ra, mấy quả cam lăn lóc trên mặt đường.

Nhiều người đi đường chỉ kịp liếc nhìn rồi lại vội vã phóng qua, có lẽ vì ngại phiền phức hoặc sợ bị liên lụy.

Hoàng không chần chừ. Cậu dừng xe, dựng chân chống và lao đến.

“Bà ơi, bà có sao không ạ?” Hoàng lo lắng hỏi, giọng nói rõ ràng và ấm áp.

Bà cụ ngước lên nhìn cậu bằng đôi mắt hiền từ nhưng thấm đẫm mệt mỏi. “Cảm ơn cháu, bà… bà bị trẹo chân rồi, đau quá…”

Hoàng nhẹ nhàng đỡ bà tựa vào hàng rào gần đó, kiểm tra nhanh vết thương. Chân bà có vẻ chỉ bị bong gân chứ không gãy, nhưng sưng tấy khá nhanh.

 

📝 Chương 2: Lòng Tốt Và Chiếc Xe Taxi

 

Hoàng thu gom mấy quả cam, xếp gọn chiếc túi. Sau đó, cậu quay lại nói với bà cụ: “Để cháu đưa bà đi bệnh viện kiểm tra. Cháu sẽ gọi taxi.”

Bà cụ lắc đầu: “Không cần đâu cháu. Nhà bà cũng gần đây thôi. Cháu đưa bà về nhà là được rồi. Bà không muốn làm phiền cháu đâu.”

“Bà đừng lo, việc này không phiền gì đâu ạ,” Hoàng kiên quyết. “Nhỡ chân bà có vấn đề thì sao. Sức khỏe quan trọng hơn hết.”

Sau một hồi thuyết phục, Hoàng gọi một chiếc taxi. Cậu cẩn thận dìu bà lên xe, rồi tự tay gấp chiếc xe đạp cũ kỹ của bà cho vào cốp.

Trên đường đi, bà cụ nhìn Hoàng với ánh mắt đầy ân cần. “Cháu tên gì? Cháu học ở đâu?”

“Cháu tên là Hoàng, là sinh viên Bách Khoa ạ.”

“Hoàng… một cái tên đẹp,” bà mỉm cười. “Cháu là một chàng trai tốt bụng, bà cảm ơn cháu nhiều lắm.”

Đến nơi, đó là một con ngõ nhỏ, nhưng căn nhà lại khá khang trang và yên tĩnh. Hoàng đưa bà vào nhà, đặt bà lên ghế sofa êm ái, rồi còn pha giúp bà một cốc trà gừng nóng. Cậu chờ cho đến khi người giúp việc và con trai bà về đến nơi, dặn dò họ chăm sóc bà cẩn thận và đi khám sớm, rồi mới xin phép ra về.

 

📝 Chương 3: Lời Hứa Định Mệnh

 

Trước khi Hoàng quay đi, bà cụ nắm lấy tay cậu. “Hoàng này, cháu có ước mơ gì không? Có cần giúp đỡ gì không?”

Hoàng hơi ngạc nhiên, cậu chỉ cười hiền: “Dạ, cháu đang cố gắng hoàn thành đề tài tốt nghiệp để xin việc làm. Cháu muốn trở thành kỹ sư giỏi, tự lực cánh sinh. Cháu giúp bà là vì cháu thấy cần phải giúp thôi ạ, không mong được đền đáp gì đâu bà.”

Bà cụ mỉm cười. “Bà hiểu. Nhưng cháu cứ để lại số điện thoại và địa chỉ email cho bà. Coi như đây là quà cảm ơn của bà, bà nợ cháu một bữa cơm.”

Hoàng không muốn từ chối sự nhiệt tình của bà, nên cậu ngoan ngoãn ghi lại thông tin. Sau đó, cậu vội vã quay về để kịp hoàn thành công việc.

 

📝 Chương 4: Bà Triệu Phú Bí Ẩn

 

Một tuần sau, Hoàng nhận được một email từ một địa chỉ lạ. Tiêu đề chỉ vỏn vẹn: “Lời mời từ người bạn cũ.”

Hoàng mở thư. Nội dung là lời mời cậu đến một bữa tiệc trà nhỏ tại căn nhà hôm trước. Người ký tên là “Bà Phương – Chủ tịch Tập đoàn Xây dựng và Công nghệ Việt An.”

Hoàng sững sờ. Tập đoàn Việt An là một trong những doanh nghiệp tư nhân lớn nhất nước, nổi tiếng về sự đổi mới và những dự án cầu đường, hạ tầng quốc gia. Chủ tịch Tập đoàn, người phụ nữ quyền lực và bí ẩn ít khi lộ diện trước truyền thông, được mệnh danh là một trong những “bà triệu phú tự thân” vĩ đại nhất của Việt Nam – Bà Phương Triệu.

Sáng hôm sau, khi Hoàng đến, bà Phương đã ngồi chờ sẵn, khỏe mạnh và rạng rỡ. Bà mặc bộ áo dài lụa trang nhã, toát lên vẻ uy quyền nhưng vẫn giữ được sự ấm áp, hiền từ như hôm cậu gặp ở vệ đường.

“Chào cháu, Hoàng,” bà mỉm cười. “Chắc cháu đã biết bà là ai rồi. Bà là Phương, người mà cháu đã giúp đỡ hôm đó. Cảm ơn cháu lần nữa.”

Hoàng đứng yên, không nói nên lời. “Cháu… cháu chào bà ạ. Cháu thật sự không ngờ…”

“Không cần phải ngạc nhiên,” bà Phương khoát tay. “Cả đời bà đã gặp không biết bao nhiêu người, nhưng rất ít người có được lòng tốt thuần khiết như cháu. Khi bà nằm đó, đau đớn, nhiều người thờ ơ đi qua. Cháu là người duy nhất dừng lại.”

Bà nhìn thẳng vào mắt Hoàng, ánh mắt sắc sảo nhưng đầy tin tưởng.

“Cháu muốn trở thành kỹ sư giỏi, đúng không? Cháu từng nói cháu muốn tự lực cánh sinh,” bà nói. “Bà không thể cho cháu tiền, vì bà tôn trọng ý chí của cháu. Nhưng bà có thể cho cháu cơ hội.”

Bà Phương đưa cho Hoàng một tấm danh thiếp sang trọng.

“Bà đang tìm kiếm những người trẻ có tâm, có tài, và quan trọng nhất là có nhân cách để tham gia vào các dự án trọng điểm của tập đoàn. Nếu cháu đồng ý, sau khi tốt nghiệp, cháu sẽ là kỹ sư thực tập tại Việt An, dưới sự cố vấn trực tiếp của con trai bà – Giám đốc Điều hành. Vị trí này, nhiều người phải mất hàng năm để chạm tới. Cháu có muốn thử sức không?”

Hoàng nhìn tấm danh thiếp, rồi nhìn bà cụ với sự xúc động nghẹn ngào. Cậu không ngờ, một hành động vô tư, một lòng tốt giản dị giữa cơn mưa chiều lại mở ra một cánh cửa định mệnh cho cả tương lai của mình.

“Dạ, cháu xin nhận lời ạ,” Hoàng nói, giọng đầy quyết tâm. “Cháu hứa sẽ không phụ lòng tin của bà.”

Bà Phương mỉm cười mãn nguyện. “Tốt lắm. Hãy nhớ, Hoàng. Trong công việc và cuộc sống, tài năng giúp cháu đi lên, nhưng nhân cách sẽ giữ chân cháu ở lại trên đỉnh cao.

Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời của Hoàng bước sang một trang mới, bắt đầu từ một lần dừng chân đúng lúc dưới cơn mưa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News