Bố ông Tấn năm nay vừa tròn bảy mươi, người ta vẫn bảo “già rồi mới khôn”, nhưng riêng ông thì khác — càng già càng dại gái. Từ ngày vợ mất, ông sống một mình trong căn nhà hai tầng giữa trung tâm thị trấn, cho đến khi quen bà Hoa – người phụ nữ mới bốn mươi, nhỏ hơn ông đúng ba chục tuổi.
Bà Hoa dịu dàng, nói năng ngọt như rót mật vào tai. Ai cũng bảo “cụ nhà này chết mê chết mệt rồi”. Quả thật, chỉ sau nửa năm quen biết, ông đã cưới bà làm vợ hai, mặc cho ba người con trai phản đối kịch liệt.
Nhưng chuyện không dừng ở đó.
Chưa đầy một năm sau, ông làm di chúc, chuyển toàn bộ tài sản gần 10 tỷ đồng, bao gồm cả căn nhà, mảnh đất tổ và số tiền tiết kiệm, sang tên bà Hoa.
Hôm biết tin, ba anh em ông Tấn kéo nhau lên phường làm đơn khiếu nại, đòi “làm cho ra lẽ”. Nhưng cán bộ phường chỉ thở dài, nói:
– Di chúc hợp pháp, có công chứng đầy đủ. Các anh có giận thì cũng chịu, cụ làm đúng luật cả rồi.
Câu trả lời ấy như gáo nước lạnh dội vào cả ba người. Họ tức lắm, nói ra nói vào, thậm chí có người còn dọa đưa ra tòa. Nhưng bố thì cười nhạt:
– Của tôi làm ra, tôi để cho ai là quyền của tôi. Mấy anh em có giỏi thì tự làm mà có!
Một năm sau, ông mất đột ngột. Ngày tang lễ, bà Hoa khóc ngất, người ngoài nhìn vào tưởng vợ chồng thắm thiết lắm, chỉ có ba anh em ông Tấn là đứng lặng, không dám lại gần.
Sau đám tang, bà Hoa thu xếp đồ đạc, dọn về nhà mẹ đẻ, khóa cổng nhà lại, chẳng cho ai bước vào. Cứ thế cho đến đúng giỗ đầu của ông, bà bất ngờ gửi người sang gọi mấy anh em đến thắp hương.
Trong góc bàn thờ, ngay chỗ bát nhang, có một bọc túi vải màu nâu, lộm cộm. Bà Hoa chỉ tay, nói khẽ:
– Trước lúc mất, ông dặn tôi giữ cái này, đúng ngày giỗ đầu thì trả cho các anh. Tôi chỉ làm theo lời ông thôi.
Ông Tấn run run mở bọc ra… bên trong không phải tiền, mà là một cuốn sổ tiết kiệm mang tên ba người con trai, kèm tờ giấy ghi vỏn vẹn vài dòng chữ run run của bố:
“Tao để tài sản cho Hoa để bà ấy có chỗ dựa mà sống, chứ tiền tao vẫn để lại cho các con. Đừng oán trách ai, chỉ mong anh em biết thương nhau.”
Cả ba anh em đứng chết lặng, nước mắt cứ thế trào ra.
Lúc ấy họ mới hiểu, bố không dại, cũng chẳng bị lừa. Chỉ là ông biết cách giữ trọn cả tình – cả nghĩa – theo cách mà người đời ít ai hiểu được.