Làng Gò, một vùng đất trù phú nhờ nghề nuôi gà giống và bán trứng, từ lâu đã có một luật bất thành văn: “Gà làm ra, để lại làng.”
Ông Sáu là người phá vỡ luật lệ đó. Khác với những người khác chỉ bán gà con, trứng cho các hộ lân cận hoặc chợ huyện, Xưởng Đàn Gà Lão Sáu của ông lại đóng thùng, thuê xe tải nhỏ, và chở thẳng lên thành phố. Gà của ông Sáu khỏe mạnh, thịt thơm, được các nhà hàng lớn săn đón. Tiền cứ thế ùn ùn đổ về, xây nên căn nhà hai tầng mới toanh giữa cái làng mái ngói rêu phong.

Sự thịnh vượng của ông Sáu không mang lại sự ngưỡng mộ, mà là một sự ghen ghét âm ỉ.
“Thằng Sáu tham lam, nó hút hết lộc làng đi rồi!” – Bà Tám Bán Trứng kháo nhau. “Nó chỉ biết tiền, không biết giữ cái gốc của làng.” – Ông Ba, chủ trại gà lớn thứ nhì, nghiến răng.
Họ tin rằng việc ông Sáu bán gà ra thành phố đã khiến giá gà trong làng bị nhiễu loạn, làm nguồn cung bị căng thẳng, và quan trọng nhất, nó làm mất đi sự “bình đẳng” trong nghèo khó. Họ tẩy chay ông Sáu, không ai nói chuyện, không ai giúp đỡ, thậm chí còn rắc tin đồn về chất lượng thức ăn, nguồn nước của xưởng ông.
Vào một buổi chiều tối tháng mười, trời đổ cơn mưa dai dẳng. Đội ngũ bốc xếp của ông Sáu đang hối hả chất những lồng gà cuối cùng lên xe để kịp chuyến hàng sáng sớm. Trong lúc sơ ý, một công nhân làm rơi một gói thức ăn cao cấp của Nhật, loại chỉ dùng cho gà xuất khẩu, bên cạnh bờ rào ngăn với chuồng gà của nhà ông Ba.
Mọi chuyện xảy ra vào đêm đó.
Sáng hôm sau, cả làng Gò bàng hoàng. Không phải vì xưởng ông Sáu bị cháy, mà là hàng trăm con gà giống quý của ông Ba bỗng lăn ra chết một cách bí ẩn. Không có dịch bệnh, không có vết cắn.
Lửa giận bùng lên. Cả làng kéo đến, đổ lỗi cho ông Sáu.
“Thức ăn của nó có độc!” “Nó muốn độc chiếm thị trường, nên ra tay hạ độc gà của Ba!”
Ông Ba, nước mắt ngắn dài, chỉ vào gói thức ăn Nhật Bản bị mưa làm ướt sũng nằm lăn lóc bên bờ rào. “Đây! Cái này chính là bằng chứng!”
Cảnh sát huyện vào cuộc. Người làng Gò hả hê, chờ đợi một cái kết thích đáng cho sự “tham lam” của Lão Sáu.
Tuy nhiên, kết cục lại không như họ mong đợi.
Điều tra viên sau khi kiểm nghiệm mẫu thức ăn và thức ăn trong chuồng gà ông Ba, đã đưa ra kết luận: Không có độc. Cái chết là do quá liều vitamin K.
Hóa ra, trong một nỗ lực để gà đẻ khỏe hơn, ông Ba đã cho gà dùng một lượng lớn Vitamin K hòa tan. Sau đó, ông Ba đã quên mất việc mình đã trộn thuốc và vào buổi tối, lại cho gà ăn thêm loại thức ăn mới mua có hàm lượng Vitamin K cực cao. Hai liều cộng lại đã vượt ngưỡng chịu đựng, gây xuất huyết và tử vong hàng loạt.
Còn gói thức ăn của ông Sáu? Nó hoàn toàn không liên quan. Nó chỉ tình cờ rơi ở đó, như một cái cớ hoàn hảo để mọi người trút bỏ sự ghen ghét.
Ông Sáu được minh oan. Nhưng xưởng gà của ông Ba tan nát. Và cả làng Gò, sau sự việc, trở nên im lặng. Họ đã tự vẽ ra một kết cục trừng phạt cho người giàu hơn mình, nhưng lại nhận về một bài học chua chát về sự ghen ghét đã làm lu mờ lý trí và sự thật.
Ông Sáu vẫn tiếp tục công việc của mình. Ông không trách cứ, chỉ lặng lẽ cho người mang một ít gà giống khỏe mạnh nhất sang giúp ông Ba khôi phục lại chuồng trại, mặc cho những ánh mắt soi mói vẫn còn đó.