Anh trai tôi là Hoàn, quê ở Thái Bình. Cách đây 5 năm, anh đi xuất khẩu lao động ở Nhật, vừa làm vừa tiết kiệm, gửi đều đặn tiền về cho vợ là chị Liên. Tổng cộng trong 5 năm, anh gửi về được gần 6 tỷ đồng – đủ để xây nhà khang trang 3 tầng và mở một cửa hàng buôn bán nhỏ. Ai cũng khen chị Liên sướng, chỉ việc ở nhà thu tiền, chăm con.
Ngày anh Hoàn về nước, cả nhà sum vầy, tưởng chừng hạnh phúc. Vậy nhưng đúng hôm sau, anh sơ sẩy cho một người bạn vay gấp 50 triệu đồng mà không hỏi ý kiến vợ. Khi Liên biết chuyện, chị ta giận dữ tru tréo, mắng chửi anh không tiếc lời:
“Anh làm ăn kiểu gì thế? Cả đời tôi chưa từng thấy ai ngu như anh! Anh nghĩ tôi cực khổ giữ tiền cho ai, để anh vứt đi à?!”
Nói rồi, chị thẳng tay đuổi anh ra khỏi nhà mới xây – căn nhà chính tay anh đã gửi tiền dựng lên. Anh Hoàn uất nghẹn, lẳng lặng xách túi về ở nhờ nhà ngoại.
Tưởng đâu anh sẽ phải mang tiếng cả đời, nhưng chỉ đúng một tháng sau, chuyện bất ngờ xảy ra. Liên đầu tư buôn hàng lớn, ôm cả tỷ đồng vào một mối làm ăn “ngon ăn” do bạn bè rủ rê. Nào ngờ, thương vụ đổ bể, chị mất trắng hơn 3 tỷ đồng chỉ trong vài tuần.
Đêm hôm ấy, chị Liên bế con sang nhà ngoại tìm anh Hoàn. Gặp anh, chị òa khóc nức nở, nắm tay xin tha thứ:
“Anh ơi… em sai rồi. Em nóng nảy, em mù quáng. Người ta mới lừa em một lần đã mất cả cơ nghiệp, mới hiểu số tiền anh cực khổ gửi về quý giá thế nào… Anh cho em một cơ hội được không?”
Anh Hoàn im lặng rất lâu. Cả nhà nhìn mà rơi nước mắt. Nhưng cuối cùng, anh chỉ lắc đầu:
“Liên à, anh bị em coi rẻ chỉ vì mất 50 triệu. Còn em… em mất cả 3 tỷ vì lòng tham. Tiền có thể kiếm lại, nhưng niềm tin thì không.”
Không khí lặng như tờ. Chị Liên sụp xuống, khóc nghẹn, còn anh quay lưng bước đi.