×
×

Tôi đang kh/ám th/ai, thấy chồng bế nh//ân tìn//h xông vào phòng cấ//p cứ/u h/ét: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh ôm bụ/ng b/ầu ra đi và cái kết…

Tôi đang kh/ám th/ai, thấy chồng bế nh//ân tìn//h xông vào phòng cấ//p cứ/u h/ét: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh ôm bụ/ng b/ầu ra đi và cái kết…

Ngày hôm đó, tôi nhớ mãi — ngày tôi chính thức nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông đầu gối tay ấp suốt 5 năm qua.

Tôi mang thai ở tháng thứ bảy, bụng đã lộ rõ, nhưng vì cơ thể yếu nên bác sĩ hẹn tái khám định kỳ hàng tuần. Hôm ấy, tôi đi khám một mình. Chồng tôi — Hùng — nói bận công việc, không đi được. Tôi cũng quen rồi, vì từ khi tôi có bầu, anh ít khi quan tâm. Những tin nhắn kiểu “ăn gì chưa?”, “em mệt không?” dần biến mất. Thay vào đó là những đêm về khuya, những lần anh viện cớ đi công tác nhưng quên tắt định vị điện thoại.

Tôi biết, anh có người khác. Nhưng tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi đứa bé ra đời, anh sẽ thay đổi.

Hôm ấy, sau khi khám xong, tôi ngồi nghỉ trong hành lang bệnh viện, tay vuốt nhẹ lên bụng, nói khẽ với con:
— Con ngoan nhé, chỉ còn vài tháng nữa thôi, mẹ con mình sẽ hạnh phúc.

Nhưng đúng lúc đó, tiếng ồn ào vang lên từ cửa cấp cứu khiến tôi giật mình quay lại.

Một người đàn ông đang bế một cô gái bụng bầu chạy thẳng vào, vừa chạy vừa hét:
— Bác sĩ! Cứu với! Vợ tôi sắp sinh rồi!

Tôi thoáng thấy bóng dáng quen thuộc. Và chỉ một giây sau, tim tôi như vỡ ra.
Người đàn ông ấy… chính là Hùng — chồng tôi.

Anh bế cô gái trẻ ấy — người mà tôi từng nhìn thấy qua vài bức ảnh lén lút trong điện thoại anh. Cô ta rên khẽ, gương mặt tái nhợt, miệng gọi yếu ớt:
— Anh ơi, em đau quá…

Tôi đứng lặng. Mọi âm thanh xung quanh như tan biến. Chỉ còn nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực, và cảm giác tê dại lan khắp người.

Y tá đẩy băng ca ra, Hùng đặt cô ta lên, rồi chạy theo, không hề ngoái lại.

Tôi không biết mình ngồi bao lâu. Khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, tôi chỉ khẽ cười — một nụ cười lạnh lẽo và cay đắng nhất đời mình.

Bao năm yêu thương, bao hy sinh, hóa ra chỉ đổi lại một cảnh tượng như thế này: tôi ôm bụng bầu đi khám thai một mình, còn anh ta thì bế nhân tình vào phòng sinh, miệng gọi cô ta là “vợ tôi.”

Tôi đứng dậy, rút điện thoại ra. Màn hình hiển thị hàng loạt tin nhắn tôi từng gửi mà anh chưa đọc. Tôi xoá hết — từng dòng, từng chữ — rồi tắt máy.

Sau đó, tôi đến quầy thu ngân, thanh toán nốt chi phí khám, rồi bước ra khỏi bệnh viện, không một lần ngoái lại.

Tôi thuê taxi về căn hộ nhỏ của mẹ đẻ. Mẹ nhìn tôi, hoảng hốt vì gương mặt tôi trắng bệch. Tôi chỉ nói khẽ:
— Mẹ ơi, con ly hôn.

Mẹ lặng người, không hỏi thêm. Bà ôm tôi vào lòng, bàn tay run run xoa nhẹ lên bụng tôi:
— Ừ, con gái à… mình có con, là có tất cả rồi.

Ba ngày sau, tôi gửi đơn ly hôn qua luật sư. Trong đơn, tôi chỉ viết ngắn gọn:

“Tôi xin chấm dứt cuộc hôn nhân này. Tôi không muốn con mình lớn lên trong một gia đình có người cha phản bội.”

Hùng gọi điện hàng chục cuộc. Tôi không nghe. Đến ngày thứ năm, anh ta xuất hiện trước cửa nhà tôi — vẻ mặt tiều tụy, nói giọng khẩn khoản:
— Lan à, anh xin lỗi. Anh bị cô ta gài, cô ấy nói đứa con là của anh nên anh mới giúp…

Tôi nhìn anh, bình thản đáp:
— Nếu không phải con anh, sao anh lại gọi cô ta là “vợ tôi” trước bao người?

Anh im lặng, ánh mắt lảng tránh. Tôi tiếp lời, giọng lạnh đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên:
— Anh không cần giải thích. Từ giây phút đó, tôi hiểu rồi: người đàn ông có thể bế nhân tình vào phòng sinh, nhưng lại để vợ mình ngồi lặng lẽ trong hành lang bệnh viện… không xứng đáng làm cha của con tôi.

Anh bật khóc, nhưng tôi không còn chút cảm xúc nào. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, chấm dứt mọi thứ.

Ba tháng sau, tôi sinh con trai kháu khỉnh. Ngày tôi nằm trong phòng sinh, mẹ nắm chặt tay tôi, mỉm cười nói:
— Con thấy không, có người đàn ông phản bội mình, nhưng có một thiên thần nhỏ đang đợi con. Đó mới là món quà của cuộc đời.

Khi nghe tiếng con khóc vang lên, nước mắt tôi tuôn ra — không còn là nước mắt của tổn thương, mà là giọt nước mắt của sự giải thoát.

Tôi đặt tên con là “An Bình”, bởi sau tất cả, điều tôi mong chỉ là một cuộc sống bình yên, không nước mắt, không giả dối.

Một năm sau, tôi quay lại bệnh viện ấy để tiêm chủng cho con. Bước qua cửa cấp cứu, tôi khẽ nhìn vào trong — nơi tôi từng chứng kiến chồng mình bế nhân tình năm nào. Tim tôi không còn nhói nữa.

Tôi khẽ cười, nhìn con trai trong vòng tay, nói nhỏ:
— Cảm ơn con. Nhờ có con, mẹ học được cách đứng dậy sau đổ vỡ.

Rồi tôi bước tiếp, nhẹ nhõm và thanh thản.

Vì đôi khi, điều đau đớn nhất không phải là bị phản bội — mà là tự mình nhận ra, người mình từng yêu, thật ra chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu ấy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News