Tôi mới vào công ty kinh doanh ô tô được hơn hai tháng.
Nhờ làm việc chăm chỉ, lại có khả năng nắm bắt thông tin nhanh, tôi được giám đốc chọn làm thư ký riêng – một vị trí mà nhiều người mơ ước.
Sếp tôi, anh Hưng, 36 tuổi, chưa vợ.
Anh lịch thiệp, nói năng chuẩn mực, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp khiến ai gặp cũng có thiện cảm.
Ban đầu tôi thấy mình thật may mắn – vừa được học hỏi từ người giỏi, vừa có cơ hội thăng tiến.
Lần đi công tác đầu tiên, anh tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu, nói là “thưởng cho thành quả lao động”.
Tôi có chút ngại, nhưng anh cười hiền:
“Không có gì đâu, coi như anh tặng em vì em làm tốt.”
Giá của chiếc túi hơn 15 triệu đồng.
Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng nhận – phần vì nể, phần vì sợ anh phật ý.
Những ngày sau, mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ là anh bắt đầu gọi tôi vào phòng họp riêng thường xuyên hơn.
Khi thì nhờ pha trà, lúc lại bảo đi mua cà phê, có hôm chỉ gọi vào để nhờ… sắp xếp lại chồng tài liệu.
Tôi nghĩ đơn giản: “Thư ký mà, phục vụ sếp là chuyện bình thường.”
Nhưng ánh mắt của anh thì khác.
Nó có gì đó… quá mức.
Nhất là những lúc tôi cúi xuống rót trà, tôi cảm thấy ánh nhìn ấy như dính chặt vào mình.
Rồi đến ngày 20/10 – cả công ty rộn ràng hoa và quà.
Anh bước đến bàn tôi, đưa bó hồng đỏ rực:
“Chúc em ngày Phụ nữ Việt Nam vui vẻ.”
Tôi mỉm cười, định cảm ơn thì anh nói thêm, giọng nhỏ lại:
“Tối nay anh mời em ăn tối nhé. Nơi yên tĩnh, chỉ hai người.”
Tôi hơi khựng.
Không phải tôi không hiểu ẩn ý trong lời mời đó, chỉ là… tôi không muốn.
Tôi nói nhẹ:
“Em cảm ơn anh, nhưng tối nay em có hẹn với bạn rồi ạ.”
Anh cười gượng, gật đầu.
Nhưng trong ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo mà tôi chưa từng thấy.
Tối đó, khoảng 9 giờ, tôi nhận được tin nhắn dài gần hai trang.
Từ số điện thoại của anh.
“Em không tôn trọng tôi. Tôi đã cho em rất nhiều, vậy mà em lại tỏ ra lạnh nhạt như thế.
Em nghĩ em có thể đi xa được nếu không có tôi sao?
Em có muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa không?”
Tôi đọc đi đọc lại, tay run lên.
Tôi không tin đây là người sếp lịch thiệp mà tôi vẫn kính trọng.
Tôi không trả lời.
Cả đêm đó, tôi không ngủ.
Sáng hôm sau, tôi bước vào công ty trong trạng thái hoang mang.
Anh vẫn ngồi trong phòng giám đốc, bình thản như chưa có gì xảy ra.
Khi tôi đến, anh nói lạnh lùng:
“Em làm đơn xin nghỉ đi. Ở đây không cần người thiếu tôn trọng.”
Tôi sững sờ, mắt nhòe đi.
Tôi muốn cãi, muốn thanh minh, nhưng trong căn phòng ấy, giọng anh là quyền lực, còn tôi chỉ là người dưới.
Tôi thu dọn đồ, định lặng lẽ rời đi thì chị kế toán kéo tôi lại:
“Em bị anh Hưng ‘đụng’ rồi hả? Anh ta vẫn thế. Cứ chọn thư ký trẻ đẹp, tặng quà, tán tỉnh, rồi khi bị từ chối thì đuổi. Người trước em cũng đi như thế.”
Tôi chết lặng.
Thì ra, “tôi” chỉ là một mắt xích trong chuỗi thói quen xấu của anh.
Chiếc túi hàng hiệu, bó hoa, bữa tối… tất cả chỉ là kịch bản lặp lại.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU DO AI VIẾT