Mẹ chồng bắt chọn b/ỏ vi/ệc hoặc b/ỏ chồng, tôi chọn b/ỏ chồng rồi làm một hành động tr/iệt đường sống cả họ nhà chồng…
Tôi tên Linh, 32 tuổi, hiện là giám đốc một công ty công nghệ. Công việc áp lực, nhưng thu nhập cao, đủ để tôi lo cho cha mẹ già ở quê và cả chồng con. Tôi và Hoàng – chồng tôi – cưới nhau được 6 năm, có một bé gái 4 tuổi. Nói thật, nếu không có tình yêu năm đó, chắc tôi đã chẳng dại mà bước chân vào gia đình này.
Ngay từ đầu, mẹ chồng tôi vốn không ưa tôi. Bà cho rằng phụ nữ mà lo sự nghiệp thì chỉ biết tiền, chẳng ra gì. Trong mắt bà, con dâu hoàn hảo là người bỏ việc, ở nhà nấu cơm, hầu chồng, chăm con. Nhưng tôi thì khác, tôi luôn tin rằng phụ nữ phải độc lập, tự đứng trên đôi chân của mình.
Mấy năm nay, công việc tôi phát triển rất tốt. Tôi còn giúp cả nhà chồng: lo viện phí cho bố chồng lúc ông bệnh, đóng tiền học đại học cho em chồng, mua xe mới cho Hoàng để anh thuận tiện đi làm. Nói thật, nếu không có tôi, cả họ nhà chồng vẫn chỉ loay hoay với cái tiệm tạp hóa nhỏ.
Ấy vậy mà, một ngày, mẹ chồng gọi tôi xuống phòng khách, giọng đanh thép:
– Con phải chọn đi. Một là bỏ việc ở công ty, về nhà lo cho chồng con, để mẹ yên tâm. Hai là bỏ Hoàng, mẹ không chấp nhận một đứa con dâu suốt ngày đi sớm về khuya, coi thường gia đình.
Tôi chết lặng. Tôi nhìn sang Hoàng, hy vọng anh nói đỡ cho vợ. Nhưng anh chỉ cúi mặt im lặng. Thái độ ấy còn đau hơn cả lời buộc tội.
Đêm hôm đó, tôi nằm bên chồng, hỏi anh một lần cuối:
– Anh muốn em thế nào?
Anh thở dài:
– Hay em nghỉ việc một thời gian đi, để mẹ vui.
Tôi bật cười, nhưng nước mắt trào ra. Sáu năm qua, tôi gánh vác, tôi chu cấp, tôi cố giữ mái nhà này. Nhưng khi cần anh bảo vệ, anh lại chọn cách im lặng.
Sáng hôm sau, tôi viết đơn ly hôn, đặt ngay lên bàn ăn sáng. Cả nhà choáng váng. Mẹ chồng quát ầm lên, Hoàng thì lắp bắp không nói nên lời. Tôi chỉ bình thản nói:
– Mẹ bảo con chọn. Con chọn rồi đó.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Tôi còn một “con dao” cuối cùng. Bao năm qua, toàn bộ chi phí trong nhà chồng – từ tiền ăn, tiền học, tiền điện nước, thậm chí cả tiền vốn xoay vòng cho tiệm tạp hóa – đều rút từ thẻ phụ do tôi mở. Tôi cho họ quyền dùng thẻ mà không bao giờ kiểm soát, vì nghĩ mình làm dâu thì phải rộng rãi.
Ly hôn xong, tôi vào ngân hàng, khóa toàn bộ thẻ chu cấp ấy. Cú điện thoại báo thẻ bị khóa đến tay cả họ nhà chồng đúng lúc em chồng chuẩn bị đóng học phí, mẹ chồng đang đặt thuốc cho bố chồng, và Hoàng vừa ký hợp đồng mua thêm hàng cho tiệm.
Ngay chiều hôm đó, điện thoại tôi đổ chuông liên tục. Mẹ chồng gào thét:
– Con ác vừa thôi, sao lại khóa thẻ? Cả nhà này sống thế nào?
Tôi lạnh lùng đáp:
– Từ giờ, nhà chồng nên học cách tự lo đi. Bao năm nay con nai lưng nuôi, đổi lại chỉ là sự khinh thường. Vậy thì hết rồi, đừng mong dựa dẫm thêm một đồng nào nữa.
Tôi cúp máy.
Những ngày sau, tin tức lan nhanh trong họ. Cửa hàng tạp hóa nhà chồng không đủ vốn nhập hàng, em chồng phải nghỉ học giữa chừng vì không đóng nổi học phí, còn mẹ chồng thì ngồi than khóc. Hoàng – người đàn ông từng hãnh diện vì “có vợ giỏi” – nay chới với, không biết xoay sở thế nào.
Nhiều người trách tôi tuyệt tình, nhưng họ đâu hiểu, bao năm qua tôi đã chịu đựng thế nào. Tôi từng dốc hết lòng vì cái gia đình ấy, nhưng đáp lại chỉ là sự áp đặt và khinh miệt. Nếu tôi cứ tiếp tục nhân nhượng, họ sẽ còn lấn tới, coi việc tôi chu cấp là bổn phận.
Giờ đây, tôi ở cùng con gái, bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi không còn phải nghe những lời chì chiết của mẹ chồng, không còn phải nhìn thấy ánh mắt bạc nhược của chồng. Tôi chỉ tiếc, đáng lẽ tôi nên chọn dứt khoát sớm hơn.
Còn họ – những người từng nghĩ có thể ép tôi bỏ việc để ở nhà phục vụ – giờ mới nhận ra, người mà họ khinh thường lại chính là trụ cột đã nuôi sống cả họ bao năm. Khi “dòng tiền” bị cắt, tất cả sụp đổ. Và đó cũng là câu trả lời cuối cùng của tôi: muốn khinh thường thì tự mà sống, đừng mong bám vào tôi nữa.