Nhà tôi vẫn còn khói hương nghi ngút. Mẹ vừa mất được 49 ngày, không khí tang thương chưa kịp nguôi. Hôm ấy, tôi đang dọn dẹp ngoài sân thì thấy mẹ chị dâu lén lút bước vào. Giọng bà ta nhỏ nhẹ nhưng đầy ẩn ý:
“Con này, dạo này gia đình lo tang lễ chắc cũng tốn kém. Nhưng nghe nói tiền phúng viếng đợt rồi cũng được kha khá phải không? Mẹ tính… con cho mẹ vay ít, để mẹ trả nợ cho thằng út. Nó đang bị người ta dí dữ quá.”
Tôi đứng ngoài nghe mà bàng hoàng, máu dồn lên mặt. Tiền phúng viếng là tấm lòng của họ hàng, làng xóm gửi đến tiễn biệt mẹ tôi, vậy mà bà ta dám nghĩ tới chuyện vay để trả nợ cho con trai?
Trong nhà, chị dâu tôi lí nhí:
“Mẹ à, tiền ấy… là của bên nhà chồng, con đâu có quyền…”
Mẹ chị dâu hạ giọng, nhưng từng chữ như dao cứa vào tai tôi:
“Ơ kìa, con dâu trong nhà, chẳng lẽ không ngó nghiêng được đồng nào? Đừng có để mẹ mất mặt với thiên hạ. Vài trăm triệu thôi mà.”
Tôi không nhịn nổi nữa, đẩy cửa bước vào, giọng rắn như thép:
“Bác ơi, bác sang nhầm nhà rồi. Tiền phúng viếng mẹ tôi, là để lo giỗ chạp, hương khói cho bà, chứ không phải cái kho dự trữ để bác lấy đi trả nợ cho con trai bác đâu!”
Mặt bà ta thoáng tái đi, nhưng rồi nhanh chóng gượng cười:
“Ôi, bác chỉ đùa thôi mà, đừng hiểu lầm…”
Tôi nhìn thẳng:
“Đùa kiểu này thì không vui chút nào. Còn chị dâu, em nói thật: nếu chị còn để người nhà sang moi tiền tang mẹ em, thì chị và anh trai em phải giải thích cho rõ ràng trước họ hàng.”
Chị dâu cúi gằm mặt, môi run run không nói nên lời. Trong ánh mắt né tránh ấy, tôi thoáng thấy tia gì đó rất đáng ngờ.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, trong đầu chỉ lởn vởn câu hỏi: “Chẳng lẽ tiền phúng viếng mẹ, chị dâu đã ngấm ngầm đưa đi mất rồi?”
Sau hôm đó, trong lòng tôi cứ bất an. Đêm nào cũng nghĩ đến ánh mắt lấm lét của chị dâu, tôi càng thêm nghi ngờ.
Rồi chuyện đến rất nhanh. Một hôm, bác cả gọi tôi sang bàn việc chuẩn bị giỗ 100 ngày cho mẹ. Bác bảo:
“Mấy hôm nữa chắc phải lấy tiền phúng viếng ra lo giỗ, cũng tầm hơn trăm khách. Cháu đưa bác cái sổ ghi chép với số tiền để còn tính toán.”
Nghe xong, tôi lạnh sống lưng. Tôi vội về nhà lục tìm, nhưng cái phong bì lớn chứa tiền phúng viếng đã biến mất.
Tôi lập tức hỏi anh trai. Anh bàng hoàng:
“Anh tưởng em giữ chứ? Anh không đụng vào.”
Cả hai quay sang nhìn chị dâu. Chị tím mặt, ấp úng:
“Em… em có đưa cho mẹ ít hôm trước. Mẹ nói gấp lắm, nên em…”
Tôi như bị sét đánh, gào lên:
“Chị dám lấy tiền phúng viếng mẹ tôi đi trả nợ cho em trai chị? Chị còn coi ai ra gì không?”
Chị òa khóc, quỳ sụp xuống:
“Em xin lỗi… mẹ em khóc lóc, em không dám trái. Em định khi nào xoay được sẽ trả lại…”
Anh tôi đứng lặng vài giây, rồi tát đánh “chát” một cái khiến cả phòng chết sững:
“Cô có biết tiền đó là gì không? Đó là công sức, là tấm lòng người ta gửi tiễn mẹ tôi! Cô làm thế khác nào đào mồ mả bà lên?”
Tiếng cãi vã vang vọng khắp khu chung cư. Người hàng xóm kéo nhau ra hành lang dòm ngó. Tôi vừa đau vừa nhục, nghẹn không thốt thành lời.
Đúng lúc ấy, điện thoại chị dâu reo. Tôi giật lấy, thì thấy tin nhắn từ số lạ hiện lên:
“Đủ 200 triệu rồi, mai tao xóa nợ cho thằng út. Lần sau muốn giấu nhà chồng thì kín miệng hơn nhé.”
Tôi choáng váng, chân run bần bật. Vậy là không chỉ “ít tiền”, mà chị dâu đã mang gần hết số tiền phúng viếng đi đưa cho mẹ ruột.
Trong căn nhà vốn đang tang thương, nay lại bùng nổ thêm một bi kịch. Tôi nhìn chị dâu gục đầu, trong lòng trào lên một nỗi căm giận xen lẫn chua xót: mẹ tôi chưa yên lòng nơi chín suối, mà người sống đã phản bội bà trắng trợn như thế.