×
×

Lần đầu về ra mắt nhà người yêu, bố mẹ anh đãi món thịt gà, tôi theo thói quen ở nhà, thấy cái đùi là gắp ngay

Lần đầu về ra mắt nhà người yêu, bố mẹ anh đãi món thịt gà. Tôi theo thói quen ở nhà, thấy cái đùi là gắp ngay vì từ nhỏ đến lớn toàn ăn phần đó. Ai ngờ mẹ anh lườ//m ch//áy mặt, rồi gắp cái đùi còn lại cho em trai anh ấy và nói một câu khiến tôi b/ỏ v/ề trong nước mắt…

Hôm ấy là một ngày chủ nhật nắng nhẹ. Tôi dậy từ sáng sớm, mất gần hai tiếng trang điểm, chọn váy rồi soi đi soi lại trong gương. Lần đầu tiên về ra mắt nhà người yêu — chuyện trọng đại nhất trong hơn hai năm yêu nhau — tôi muốn để lại ấn tượng thật tốt. Anh bảo mẹ anh hơi khó tính, nên tôi càng cẩn thận hơn.

Trên đường đi, tim tôi đập loạn nhịp. Anh vừa lái xe vừa trấn an:
– Em cứ thoải mái, mẹ anh chỉ hơi nghiêm chứ không khó đâu.
Tôi cười gượng:
– Em chỉ sợ làm gì lỡ lời thôi…

Ngôi nhà ba tầng khang trang ở thị trấn nhỏ khiến tôi hơi choáng. Mẹ anh ra mở cửa, dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt sắc sảo. Bà không cười, chỉ gật đầu rồi nói:
– Vào đi cháu.

Tôi vội vàng cúi chào, biếu túi quà nhỏ mang từ Hà Nội về, toàn đặc sản quê tôi. Bà chỉ liếc qua, không nói gì thêm. Không khí trong nhà nặng nề đến lạ. Bố anh thì hiền lành, hỏi han đôi câu, còn cậu em trai anh ngồi lướt điện thoại, chẳng buồn ngẩng đầu.

Bữa cơm được dọn ra. Mâm cơm khá tươm tất: bát canh mồng tơi, đĩa rau luộc, đậu rán, và đặc biệt là một đĩa gà luộc vàng ươm đặt giữa mâm. Tôi nghĩ thầm: “À, chắc là gà nhà nuôi, thơm thế này cơ mà.”

Mẹ anh gắp cho mỗi người một miếng thịt ức, rồi cười nhạt:
– Gà ta đấy, nuôi mấy tháng mới được, ăn thử xem ngon không.

Cả nhà bắt đầu ăn. Tôi cũng cố gắng nhẹ nhàng, ý tứ, ăn chậm rãi. Nhưng rồi ánh mắt tôi lỡ dừng lại ở hai cái đùi gà còn lại trên đĩa. Từ bé đến lớn, tôi vốn thích ăn phần đó, đơn giản vì nó mềm, dễ ăn hơn thịt ức.

Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi khẽ gắp một cái đùi bỏ vào bát mình. Chỉ vừa đặt đũa xuống thì một ánh nhìn lạnh buốt xuyên qua bàn ăn.

Mẹ anh lườm tôi, ánh mắt sắc đến mức tôi phải cúi gằm mặt. Bà không nói gì lúc đó, chỉ lặng lẽ gắp cái đùi còn lại cho cậu em trai và cất giọng:
– Con ăn nhanh đi, không người ta ăn hết mất bây giờ.

Câu “người ta” ấy rơi giữa không khí, nặng như tảng đá. Ai cũng hiểu “người ta” là ai. Tôi cứng đờ, tai ù đi, mặt nóng bừng. Cả bàn ăn im phăng phắc. Anh ngẩng lên định nói gì đó, nhưng mẹ anh đã lạnh lùng tiếp lời:
– Ở nhà mình, ai cũng biết phải để phần ngon cho người lớn và con trai út. Người ngoài mà chưa gì đã gắp phần đó, mẹ thấy… cũng lạ.

Tôi cảm giác như có ai vừa tát thẳng vào mặt mình. “Người ngoài” – từ ấy cứ xoáy vào tim tôi. Tôi vội buông đũa, lí nhí:
– Dạ… con xin lỗi, con không biết ạ.

Bà nhếch môi:
– Biết rồi thì sau này nhớ. Cái gì cũng phải nhìn trước ngó sau, không phải cứ thích là làm.

Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Tôi muốn khóc, nhưng phải cố giữ bình tĩnh. Anh khẽ nắm tay tôi dưới bàn, nhưng chẳng thể xoa dịu được nỗi tủi thân đang dâng lên nghẹn ngào.

Tôi cố nuốt miếng cơm mà cổ họng nghẹn đắng. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân nhỏ bé và lạc lõng đến thế. Từ một hành động vô tư, tôi lại trở thành kẻ “mất dạy”, “tham ăn” trong mắt mẹ anh.

Khi bữa ăn kết thúc, tôi đứng dậy xin phép rửa bát nhưng bà ngăn lại:
– Thôi, để đấy. Khách chưa cưới hỏi gì mà đụng vào bếp nhà người ta cũng kỳ lắm.

Giọng bà sắc lạnh, ẩn chứa ý đuổi khéo. Tôi hiểu, ở lại chỉ khiến mình thêm tổn thương.

Tôi nói nhỏ với anh:
– Em về trước nhé, không khỏe lắm.

Anh luống cuống đứng dậy:
– Để anh đưa em về.
– Không cần đâu, em bắt xe là được. – Tôi nói, cố giữ giọng bình thường nhưng nước mắt đã ứa ra.

Tôi đi ra cửa, nghe văng vẳng giọng bà trong nhà:
– Đấy, mới lần đầu mà đã thế, sau này về làm dâu không biết ra sao.

Tôi cắn chặt môi, bước thật nhanh để không bật khóc.

Ngoài đường, nắng chói chang nhưng lòng tôi lạnh ngắt. Tôi nghĩ về hai năm yêu đương, về những lời hứa “mẹ anh hiền lắm”, “sau này bà thương em thôi”… Tất cả giờ như tan thành mây khói chỉ vì một cái đùi gà.

Chiều hôm đó, anh gọi cho tôi liên tục. Tôi không nghe. Tin nhắn anh gửi: “Mẹ anh chỉ hơi cổ hủ thôi, đừng để tâm. Anh xin lỗi.”

Nhưng tôi biết, chuyện hôm nay không chỉ là một bữa ăn. Đó là ranh giới giữa hai thế giới – nơi một bên coi tôi là “người ngoài”, còn bên kia thì không đủ sức bảo vệ.

Tối đến, tôi lặng lẽ xóa những tấm ảnh chụp chung, rồi khóc thật lâu. Ai mà nghĩ, một cái đùi gà lại khiến tình yêu của tôi gãy vỡ như thế. Nhưng có lẽ, may mắn thay, tôi nhận ra sớm – rằng có những ngôi nhà, dù cửa mở, lòng họ vẫn đóng kín.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News