Anh trai dẫn bạn gái ngh//èo về ra mắt, mẹ kêu m/ất 50 triệu, l//én lụ/c xách của chị thì r/un cầ/m cậ/p thấy…
Gia đình tôi có bốn người: bố mẹ, tôi, và anh trai tên Hưng. Anh Hưng luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Anh học giỏi, ra trường làm kỹ sư công trình, tính tình điềm đạm. Bố mẹ vẫn hay bảo:
“Sau này anh mày phải lấy cô nào xứng tầm, môn đăng hộ đối.”
Một hôm, anh báo sẽ dẫn bạn gái về ra mắt. Mẹ tôi hồi hộp chuẩn bị đủ thứ, dặn tôi:
“Lát nó qua, con nhớ nói chuyện đàng hoàng, đừng để nhà mình mất mặt.”
Chiều hôm ấy, Thảo – bạn gái anh – xuất hiện trong bộ váy hoa giản dị. Khuôn mặt mộc mạc, nụ cười hiền lành, giọng nói nhẹ như gió. Nhưng tôi thấy rõ mẹ không hài lòng. Trong bữa cơm, bà liên tục hỏi:
“Nhà con ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? Một tháng lương được bao nhiêu?”
Thảo khẽ đáp: “Dạ, bố con mất sớm, mẹ làm ruộng, con làm kế toán ở siêu thị, lương cũng tạm đủ sống…”
Mẹ tôi nhíu mày, liếc anh Hưng đầy ẩn ý.
Sáng hôm sau, khi Thảo đang phụ tôi nhặt rau trong bếp, mẹ từ phòng bước ra, mặt tái xanh, tay cầm két sắt lục tung:
“Mất rồi! Mất 50 triệu mẹ để trả nợ thằng út tháng này!”
Bà quay sang tôi và Thảo, ánh mắt sắc lẹm:
“Hôm qua chỉ có con bé Thảo ngủ lại nhà, còn ai vô đây nữa mà mất!”
Anh Hưng nghe thấy, chạy xuống, quát khẽ:
“Mẹ nói gì vậy! Thảo không bao giờ làm chuyện đó!”
Mẹ tôi vẫn lắc đầu, giọng gay gắt:
“Không ai lạ vô nhà. Mất sạch, không lẽ tự bay đi?”
Khi Thảo rửa bát, mẹ kéo tôi lên phòng, thì thầm:
“Con canh nó giùm mẹ. Để mẹ kiểm tra cái túi xách coi.”
Tôi hoảng sợ, nhưng không dám cản. Mẹ mở khóa túi xách Thảo. Trong ngăn lớn chỉ có son dưỡng, gói khăn giấy, ví tiền. Mẹ mở ví, không thấy gì đáng nghi. Nhưng khi bà lật ngăn phụ, ánh mắt bà trợn lên, tay run run rút ra một xấp tiền dày cộp được buộc gọn trong túi zip.
Tôi cũng sững người, tim đập mạnh. Mẹ rít lên khe khẽ:
“Thấy chưa! Tao nói có sai đâu!”
Nhưng khi mẹ rút tờ giấy kẹp cùng xấp tiền ra, cả hai mẹ con đứng hình. Đó là giấy rút tiền tiết kiệm, ghi rõ tên Thảo, số tiền rút: 50.000.000 đồng, rút ngày hôm qua.
Tôi nhìn kỹ, phía dưới còn có nội dung ghi chú:
“Rút để trả nợ ngân hàng cho mẹ (30 triệu) + mua thuốc bổ xương khớp cho mẹ (2 triệu) + phần còn lại để dành lo viện phí nếu mẹ tái bệnh.”
Mẹ tôi chết lặng, tay buông thõng, tờ giấy rơi xuống đất. Thảo bước vào, thấy cảnh ấy, chị sững lại, rồi hiểu ngay mọi chuyện.
Chị cúi đầu, giọng run run:
“Dạ, đó là tiền tiết kiệm mấy năm nay con dành dụm. Hôm qua con đi rút để mang về quê trả nợ ngân hàng cho mẹ con, với lại mẹ con bị khớp nặng, con tính mua thuốc tốt cho bà. Nếu bác không tin, có thể gọi ngân hàng xác nhận.”
Anh Hưng tiến lại, lấy xấp tiền đặt lại vào túi xách Thảo, giọng anh khàn đặc:
“Mẹ thấy chưa? Con đã nói Thảo không phải người như vậy. Sao mẹ lại làm nhục cô ấy thế này?”
Mẹ tôi há miệng định nói, nhưng không thành lời. Khuôn mặt bà từ tái mét chuyển sang đỏ bừng vì xấu hổ.
Thảo khẽ cười buồn, nước mắt rơi lã chã:
“Con xin phép về trước. Con không muốn anh Hưng khó xử.”
Nhưng anh Hưng nắm chặt tay chị:
“Em không đi đâu hết. Nếu mẹ không chấp nhận, con sẽ dọn ra ngoài sống cùng Thảo.”
Câu nói ấy khiến mẹ tôi nghẹn lại. Bà run run ngồi xuống ghế, giọng khàn khàn:
“Mẹ… mẹ xin lỗi. Mẹ hồ đồ quá. Thảo, con tha lỗi cho mẹ.”
Thảo chỉ cúi đầu, mắt hoe đỏ. Tôi chạy tới ôm chị, tự nhủ trong lòng:
“Người con gái này tuy nghèo tiền bạc, nhưng giàu nhân cách hơn bất kỳ ai. Em nhất định sẽ bảo vệ chị.”
Ngày cưới của anh chị diễn ra giản dị nhưng ấm áp. Mẹ tôi đã thay đổi, không còn soi mói chị như trước. Tôi hiểu, đôi khi cuộc đời cần những cú vấp ngã như vậy, để ta nhận ra đâu mới là người thực sự đáng trân quý.