×
×

Gửi xe ở đầu ngõ, tôi l//én mở cửa nhà, rồi chui vào tủ quần áo trong phòng ngủ.

Bí mật sau cánh cửa phòng tắm

Khoảng một tháng trở lại đây, tôi bắt đầu thấy chồng mình có những biểu hiện lạ.
Trước kia, mỗi tối anh đều ăn cơm xong mới thong thả tắm rửa. Nhưng dạo này, hễ vừa đón con từ trường mẫu giáo về là anh lại chạy ngay vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa hơn nửa tiếng.

Hỏi thì anh chỉ cười trừ:

“Anh mệt, tắm cho tỉnh thôi.”

Nhưng lạ ở chỗ — quần áo anh thường mang theo lại không có mùi mồ hôi, mà thoang thoảng mùi… sữa tắm trẻ con.
Linh cảm của một người vợ khiến tôi thấy có gì đó không ổn.

Tôi không dám nghĩ đến chuyện phản bội. Chúng tôi đã cưới nhau 5 năm, trải qua đủ khó khăn: từ khi anh thất nghiệp, tôi gồng gánh nuôi cả nhà; đến lúc con ốm phải thức trắng đêm. Anh vẫn là người chồng mẫu mực, cha hiền. Nhưng linh cảm vẫn cứ thúc giục tôi phải tìm hiểu cho ra.

Hôm ấy, tôi về sớm hơn thường lệ. Gửi xe ở đầu ngõ, tôi lén mở cửa nhà, rồi chui vào tủ quần áo trong phòng ngủ.
Chưa đầy 10 phút sau, anh về. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Anh khẽ gọi:

“Bin ơi, con chơi một lát nhé, để bố tắm xong rồi ăn cơm.”

Rồi cánh cửa phòng tắm khép lại.
Qua khe tủ nhỏ, tôi nhìn thấy anh lôi từ trong túi ra một… chai dầu gội nhỏ và một túi đồ ướt bọc kín bằng khăn.
Anh mở vòi nước, rồi từ từ giặt… một chiếc áo đồng phục trẻ em màu xanh nhạt – đúng kiểu áo của con tôi.

Tôi nín thở.

Anh làm rất cẩn thận, từng động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ như sợ làm hỏng. Giặt xong, anh hong khô, rồi gấp lại gọn gàng, đặt lên kệ.
Lúc đó, tôi mới nhận ra — có đến hai bộ đồng phục giống hệt nhau ở đó.

Tôi không hiểu. Con tôi đi học về vẫn mặc áo bình thường, vậy đây là gì?

Bỗng tiếng anh thì thầm khe khẽ, như đang nói với ai:

“Bố xin lỗi… hôm nay bố đến muộn. Con ngoan lắm, đừng quên bố nhé.”

Tôi rùng mình.
“Con?” – anh nói với ai?

Sau đó, anh lấy trong tủ ra một chiếc hộp nhỏ. Anh mở ra, bên trong là… một tấm ảnh.
Tấm ảnh cũ kỹ, hơi nhòe, chụp một bé trai khoảng 4 tuổi – trông rất giống Bin, nhưng tôi chưa từng thấy đứa trẻ này bao giờ.

Cảm giác khó thở tràn ngập. Tôi run run mở tủ bước ra.
Anh giật mình, quay lại, mặt tái đi.

“Em… em về khi nào?”

Tôi nhìn thẳng vào anh:

“Anh đang giấu em chuyện gì? Đứa trẻ trong ảnh là ai?”

Anh im lặng thật lâu. Rồi ánh mắt anh ướt dần, giọng khàn khàn:

“Đó là con trai của anh… nhưng không phải của em.”

Tôi như vừa bị ai đánh mạnh vào ngực.

Anh kể: trước khi cưới tôi, anh từng yêu một cô gái thời sinh viên. Cô ấy mang thai, nhưng do biến chứng sinh non, đứa bé chỉ sống được hơn hai năm. Khi ấy, anh còn nghèo, không có khả năng lo liệu. Người con gái kia qua đời vì trầm cảm sau sinh, đứa bé được gửi lại cho bà ngoại nuôi, rồi mất khi anh chưa kịp gặp lần cuối.

Chiếc áo kia là của đứa bé ấy.
Còn việc anh tắm rửa ngay sau khi đón Bin – là để gột đi mùi hương ám trên người, vì mỗi chiều, anh đều ghé nghĩa trang thăm mộ con trai đầu. Anh sợ tôi ngửi thấy mùi nhang khói mà sinh nghi.

“Anh không dám nói với em, vì sợ em nghĩ anh còn vương vấn quá khứ. Nhưng mỗi lần nhìn Bin, anh lại thấy đứa con bé bỏng kia trong tâm trí. Anh chỉ muốn giữ chút kỷ niệm thôi, chứ trong lòng, anh chỉ có em và con hiện tại.”

Anh vừa nói vừa cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
Tôi cũng không cầm nổi nước mắt. Tất cả sự giận dữ trong tôi vụt tắt, thay vào đó là một nỗi xót xa nghẹn ngào.

Tôi bước đến, nhẹ đặt tay lên vai anh:

“Em trách anh vì giấu em, nhưng em hiểu rồi… Có những nỗi đau, đâu dễ nói thành lời.”

Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

“Anh sợ em sẽ rời bỏ anh.”
“Ngốc quá… Em ở đây mà.”

Tôi cầm lấy tấm ảnh, lau khô viền giấy đã ố.

“Con bé bỏng ấy vẫn ở trong tim anh, cũng là một phần của gia đình mình. Ngày mai, anh dẫn em và Bin đến thắp hương cho con nhé.”

Anh sững người, rồi ôm chầm lấy tôi, nấc nghẹn:

“Cảm ơn em…”


Hôm sau, tôi cùng anh và Bin đến nghĩa trang nhỏ ngoại ô.
Trên bia khắc tên: Nguyễn Nhật Minh – con yêu của bố.
Tôi đặt bó cúc trắng xuống, khẽ nói:

“Mẹ không sinh ra con, nhưng từ nay mẹ sẽ thay bố chăm phần mộ này, được không?”

Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa rung rinh. Tôi thấy ánh mắt anh lặng buồn, nhưng trong đó có sự bình yên hiếm hoi.

Trên đường về, anh nắm tay tôi thật chặt.

“Anh nợ em nhiều lắm.”
“Không đâu, vì bây giờ, nhà mình có bốn người mà.” – Tôi mỉm cười.


Thông điệp nhân văn

Đôi khi, trong hôn nhân, điều đáng sợ nhất không phải là bí mật, mà là thiếu sự cảm thông.
Ai cũng có một góc khuất, một vết thương không dễ lành. Nếu có thể dang tay ôm lấy nhau, thay vì phán xét, chúng ta không chỉ chữa lành cho người kia – mà còn cho chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News