×
×

Tôi lấy chồng tròn 5 năm. 5 năm ấy, cả thanh xuân của tôi gói gọn trong căn nhà nhỏ lẫn mùi thu/ố/c, mùi cháo, mùi t/ã lẫn lộn

Tôi lấy chồng tròn 5 năm. 5 năm ấy, cả thanh xuân của tôi gói gọn trong căn nhà nhỏ lẫn mùi thuốc, mùi cháo, mùi tã lẫn lộn. Tôi sinh cho anh hai con trai, một con gái. Tôi ở nhà, chấp nhận từ bỏ sự nghiệp, chỉ để chăm lo cho ba đứa nhỏ và căn nhà anh gọi là tổ ấm.

Rồi mẹ chồng ngã bệnh. Cơn đột quỵ năm ấy khiến bà nằm liệt giường suốt hai năm trời. Tôi là người duy nhất ở bên bà — lau từng vết loét, thay từng miếng tã, thức trắng hàng đêm khi bà khó thở. Không một tiếng thở dài, không một lời than thân.

Tôi nghĩ, chỉ cần đủ yêu thương và nhẫn nhịn, cuối cùng tôi sẽ được trân trọng.

Nhưng hóa ra… tôi chỉ là người được xem là dĩ nhiên phải hi sinh.


Chồng tôi lái xe tải đường dài. Từ ngày mua được chiếc xe riêng, anh càng ít về nhà. Ban đầu anh còn gọi về dăm ba câu hỏi han. Sau này chỉ còn vài tin nhắn cụt ngủn:

“Anh bận.”
“Đang lái.”
“Đừng làm phiền.”

Rồi anh dọn sang phòng khác ngủ.
Anh bảo: “Anh mệt.”
Nhưng tôi biết, anh mệt tôi… không bằng mệt kìm nén một người đàn bà khác.

Tin đến như nhát dao lạnh: anh có nhân tình — và một đứa con gái hai tuổi.

Thế nên dạo này anh hay chì chiết, hằn học:

– Cô ở nhà ăn bám! Tiền tôi đưa tháng nào cũng hết sạch.

Tôi cắn răng:
– Tiền đó nuôi mẹ, nuôi con anh. Tôi có tiêu cho bản thân được đồng nào?

Anh chỉ cười nhạt, quay lưng bước đi như thể tôi đang nói chuyện với khoảng không.

Đỉnh điểm là tuần trước. Suốt một tuần anh mất hút. Tôi gọi vì lo, nhưng đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ lạ:

– Anh ấy đang ngủ. Đừng gọi nữa.

Tôi sững người.
Cả đêm tôi ngồi bên giường mẹ chồng, tay run lên như không còn cảm giác. Bà ngủ mê man, mà tôi lại thấy mình như người đang hấp hối.

Sáng hôm sau, tôi nhắn cho anh:

“Nếu 10 giờ tối nay anh không về, thì đừng trách tôi làm điều anh không ngờ tới.”

10 giờ.
11 giờ.
Căn nhà tối om, lạnh như mồ.

Tôi đứng dậy, bắt đầu làm điều mà bất kỳ người đàn bà nào cũng sẽ làm khi bị dồn đến đường cùng.

Tôi bước lại bên mẹ chồng, người phụ nữ tôi đã chăm suốt hai năm không một tiếng oán. Tôi nắm tay bà, hôn lên trán:

– Con xin lỗi mẹ. Con không gánh nổi nữa rồi…

Tôi gọi taxi.
Một tay bế con gái, tay kia dắt hai đứa con trai. Tôi dìu mẹ chồng – từng bước chậm, nặng, run – ra xe.

Địa chỉ tôi nói với tài xế: nhà của nhân tình chồng tôi.


Xe vừa dừng lại trước ngôi nhà có ánh đèn vàng hắt từ cửa sổ, chồng tôi lao ra. Mặt anh tái mét, như vừa nhìn thấy cơn ác mộng:

– Cô bị điên à?! Đưa mẹ và các con tôi đến đây làm gì?!

Tôi siết chặt tay ba đứa con, nhìn thẳng vào mắt anh — giọng bình thản đến đáng sợ:

– Tôi đưa gia đình đến gặp gia đình mới của anh.
Và để anh chọn… ngay tại đây.

Chọn chúng tôi — hoặc bước hẳn vào căn nhà kia, nơi anh đã phản bội tôi suốt hai năm trời.

Chồng tôi còn chưa kịp nói thêm gì thì cánh cửa nhà phía sau anh bật mở.

Một người phụ nữ bế theo một bé gái bước ra. Khuôn mặt cô ta bơ phờ, mắt thâm quầng như mất ngủ nhiều đêm. Cô ta nhìn thấy tôi — nhìn thấy mẹ chồng tôi ngồi trong xe lăn, nhìn thấy ba đứa con nhỏ đang bám chặt lấy chân tôi — và toàn thân cô ta khựng lại.

Cô ta nuốt khan, giọng run run:

– Chị… chị đưa… tất cả mọi người đến đây làm gì?

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, không né tránh, không khóc:

– Vì chị là “gia đình mới” của anh ấy. Vậy nên tôi muốn biết: chị có gánh được không?

Cô ta tái mặt.
Chồng tôi thì gắt lên:

– Cô thôi đi! Đừng có làm loạn!

Tôi im lặng, chỉ lùi sang một bên để cô ta nhìn thấy mẹ chồng tôi đang co rúm vì lạnh, và ba đứa nhỏ đang ôm nhau vì sợ.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ đôi mắt cô ta dần mở lớn — như thể sự thật mà cô ta trốn tránh bấy lâu nay vừa đổ sập lên đầu.

Cô ta ôm con chặt hơn, thì thầm:

– Chị… chị chăm mẹ anh hai năm nay ạ?

Tôi gật đầu.

– Mình chị?
– Ừ.

– Còn ba đứa nhỏ… chị nuôi hết?
– Ừ.

Cô ta siết chặt môi, môi run đến mức gần như bật máu. Quay sang phía chồng tôi, cô ta nói như hét mà cũng như khóc:

– Anh nói với tôi… mẹ anh mất rồi mà! Anh bảo nhà không ai cậy nhờ được! Anh bảo vợ anh không biết chăm sóc, bỏ bê con cái!
– Em bớt đi, chuyện trong nhà anh…

Nhưng cô ta đã bật khóc nức nở:

– Trong nhà anh? Còn tôi là gì trong cái vở kịch anh bày ra? Anh bảo sẽ ly hôn ngay! Anh bảo chỉ cần tôi sinh con cho anh là xong!
– Thì… thì anh đang tính…

Cô ta nhìn tôi. Ánh mắt vẫn còn rưng nước nhưng đã không còn thách thức, không còn kiêu ngạo như hình dung của tôi về “kẻ thứ ba”.

Chỉ còn lại sự… bất lực.

Cô ta quỳ xuống ngay trước mặt tôi, khiến chồng tôi giật bắn:

– Em làm gì đấy?! Đứng lên!

Nhưng cô ta lắc đầu, rồi nói từng chữ một:

– Em xin lỗi, chị.
– …
– Em xin lỗi vì đã chen vào gia đình chị. Nhưng… em không cướp nổi anh ấy nữa đâu.
– …
– Em không đủ sức lo cho mẹ anh. Không đủ sức chăm thêm ba đứa con. Không đủ sức chịu đựng tính khí của anh… như chị đã chịu suốt bấy lâu nay.

Chồng tôi đứng sững như kẻ bị tát.

Cô ta lấy hơi, nước mắt rơi xuống nền gạch:

– Em trả anh ấy lại cho chị.
– …
– Em… không cáng đáng nổi.

Câu nói ấy vang lên giữa màn đêm, nhẹ như một lời thú tội, nhưng mạnh như bản án giáng xuống đầu người đàn ông đứng giữa chúng tôi.

Tôi nhìn người phụ nữ ấy — một người từng nghĩ rằng mình thắng, giờ lại chính là người đầu tiên buông tay.

Nhưng điều tôi quan tâm không phải là thắng – thua.

Tôi chỉ nhìn sang chồng mình, hỏi một câu duy nhất:

– Anh nghe thấy chưa?

Anh cúi gằm mặt, hai tay siết chặt thành nắm, nhưng… không nói nổi nửa lời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News