Tôi từng nghĩ, trong hôn nhân, chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng hóa ra, khi túi tiền trống rỗng, tình yêu cũng dễ bay hơi như khói.
Ba tháng trước, tôi bị cắt hợp đồng. Công ty thu hẹp nhân sự, tôi nằm trong danh sách đầu tiên. Tôi nói với chồng — anh Tuấn — mà lòng nghẹn lại:
“Em chỉ cần vài tháng thôi, sẽ tìm được việc mới.”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt lạnh tanh.
Thời gian đầu, tôi cố gắng lạc quan. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, gửi hồ sơ đi khắp nơi. Nhưng ngày qua ngày, mọi email phản hồi đều im bặt. Tôi dần cảm thấy vô dụng.
Tuấn thì khác. Anh đi làm về, chẳng còn nụ cười, chỉ có tiếng thở dài. Cơm tôi nấu, anh gắp qua loa rồi buông đũa:
“Cô rảnh thì tìm việc đi, tôi không thể nuôi cô ăn bám mãi được.”
Câu nói ấy cứa sâu hơn bất cứ nhát dao nào.
Tôi từng cùng anh trải qua những năm tháng chật vật, ăn mì tôm, thuê phòng trọ 15 mét vuông, cùng nhau mơ về một căn hộ nhỏ. Tôi từng tin, anh là người sẽ không bỏ rơi tôi dù trong nghèo khổ. Nhưng ba tháng thất nghiệp đủ để anh nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
Rồi một buổi tối, anh đặt trước mặt tôi một tờ giấy.
“Ký đi. Chúng ta ly hôn. Tôi mệt mỏi rồi.”
Tôi nhìn anh rất lâu, rồi cười nhạt:
“Ừ. Anh không muốn nuôi tôi, thì tôi tự nuôi mình.”
Tôi ký không run tay.
Tôi thu dọn ít đồ, về quê. Bố mẹ ngạc nhiên, hàng xóm xì xào, nhưng tôi mặc kệ. Tôi bắt đầu lại — mở một tiệm bánh nhỏ nhờ công thức học được thời rảnh rỗi. Không ngờ, bánh tôi làm ngon, bán chạy, rồi có người đặt sỉ. Dần dần, tôi mở được cửa hàng riêng.
Một năm sau, tôi gặp Huy — một người đàn ông hơn tôi vài tuổi, góa vợ, có một con trai nhỏ. Anh dịu dàng, hiểu chuyện, không quan tâm quá khứ của tôi. Khi cầu hôn, anh chỉ nói một câu khiến tôi bật khóc:
“Anh không cần em phải giỏi, chỉ cần em đừng tự thấy mình kém.”
Tôi lấy anh, một đám cưới nhỏ nhưng ấm áp. Tôi hạnh phúc thật sự — lần đầu sau nhiều năm.
Cho đến một hôm, khi tôi đang lau tủ kính trong tiệm bánh, có người gọi tên tôi.
Tôi quay lại — là Tuấn. Anh đứng đó, tiều tụy, quần áo nhăn nhúm, mắt hõm sâu.
Anh cười gượng:
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi khẽ gật:
“Anh đến mua bánh à?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói nhỏ:
“Anh… bị công ty sa thải rồi. Cũng hơn nửa năm chưa tìm được việc. Giờ mới hiểu cảm giác của em ngày trước.”
Tôi nhìn anh, lòng không còn giận, chỉ thấy nhẹ tênh. Tôi gói cho anh một chiếc bánh, đặt vào tay anh:
“Không ai có thể nuôi ai mãi được đâu, Tuấn. Chỉ có thể cùng nhau cố gắng — hoặc mất nhau.”
Anh cúi đầu, cầm bánh đi. Bóng anh khuất dần ngoài ngõ, lặng lẽ, như một người từng đánh rơi cả bầu trời chỉ vì không chịu đợi một cơn mưa đi qua.
Còn tôi, đứng giữa căn bếp thơm mùi bơ sữa, khẽ mỉm cười.
Cuộc đời đôi khi rất công bằng — chỉ cần đủ lâu, nó sẽ cho ta thấy ai mới là kẻ thật sự “ăn bám” trong tình yêu.