Nhà tôi có hai cô con gái, mà đứa lớn thì khôn ngoan, hiền lành, yêu thằng rể hiền nhưng hơi… ham vật chất.
Lúc nó cưới, tôi thương con, sợ bị nhà chồng coi thường nên tặng hẳn căn nhà 5 tỷ làm của hồi môn.
Ngày cầm chìa khóa, thằng rể mắt sáng rực, hứa hẹn chăm sóc con gái tôi cả đời.
Nhưng mới vài tháng sau, tôi nghe phong thanh nhà bên bắt con rể đứng tên đồng sở hữu, nó hí hửng tưởng sắp thành “ông chủ thật sự”.
Tôi cười thầm, rồi âm thầm bán luôn căn nhà trước khi sổ đỏ kịp sang tên, chuyển toàn bộ thành sổ tiết kiệm đứng tên riêng con gái.
Đến khi bên thông gia biết chuyện, bà sui mặt đỏ gay, ông sui đập bàn quát:
“Bà chơi kiểu gì vậy? Thế là lừa con trai tôi à?”
Chưa kịp giải thích, họ ép con trai ký đơn ly hôn cho “đỡ nhục”.
Tôi thấy con gái nước mắt ngắn dài nhưng vẫn nhẹ nhõm — ít ra nó không mất trắng đời mình.
Cả nhà tôi mở tiệc ăn mừng, bảo nhau “thế là may rồi, thoát nợ đời”.
Ai ngờ ngay sáng hôm sau, công an gõ cửa.
Họ đưa ra giấy báo từ ngân hàng:
“Sổ tiết kiệm 5 tỷ vừa được tất toán đêm qua, người rút là chính… con gái bà.”
Tôi chết lặng.
Mở điện thoại, thấy tin nhắn cuối cùng con gửi:
“Con xin lỗi mẹ… con không chịu nổi nữa. Con muốn đi xa cùng đứa bé. Mẹ đừng tìm.”
Buổi sáng ấy, tôi ngồi giữa căn nhà trống, trên bàn vẫn còn nguyên bánh kem mừng ly hôn tối qua,
mà giờ… không còn cả con, cả cháu, cả tiền.