Chồng tôi đi công tác 5 tháng — khoảng thời gian tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng với tôi, đó là chuỗi ngày dài lê thê đến nghẹt thở.
Từ ngày anh đi, tôi sống chung với mẹ chồng. Bà bảo: “Nhà chỉ còn hai người đàn bà, phải tiết kiệm cho chồng con nó đỡ lo.” Từ đó, bữa cơm trong nhà chỉ còn rau luộc, dưa muối, thi thoảng mới có chút đậu phụ. Tôi đi làm về mệt rã rời, nhưng vẫn phải cố cười khi bà gắp cho tôi miếng rau, nói: “Ăn thanh đạm cho khỏe người.”
Càng ngày bà càng kiểm soát chặt chẽ. Mỗi sáng, khi tôi thay đồ đi làm, bà đã ngồi sẵn ở cửa:
– Con đi làm mấy giờ về?
– Dạ, tầm 6 giờ ạ.
– Công ty con có mấy người nam? Sếp con là đàn ông hay đàn bà?
Ban đầu tôi nghĩ bà chỉ lo lắng vì thương con trai. Nhưng rồi, tôi nhận ra ánh mắt nghi ngờ trong từng cử chỉ của bà. Bà không chỉ hỏi — bà theo dõi tôi thật.
Có lần tôi quay lại giữa đường vì quên tài liệu, thấy bà lấp ló sau gốc cây gần cổng khu trọ. Bà giả vờ cười, nói là “đi chợ ngang qua”, nhưng tay vẫn nắm chặt cái điện thoại đang quay video. Tôi lạnh cả người.
Những ngày sau, bà vẫn tiếp tục như vậy. Sáng tiễn tôi ra cổng, chiều ngồi đợi trước cửa. Có hôm tôi về muộn do tăng ca, bà đập cửa ầm ầm, hỏi tôi “đi với ai”, “vì sao không nghe điện thoại”. Tôi uất nghẹn, nhưng vẫn phải nhịn — vì chồng tôi luôn dặn: “Mẹ anh khó tính chút thôi, em chịu khó nhé.”
Rồi chuyện đó xảy ra.
Sáng hôm ấy, tôi có cuộc họp gấp nên đi sớm. Trên đường, tôi thoáng thấy bóng người mặc áo nâu — dáng rất giống mẹ chồng — đang lấp ló bên kia đường. Tôi nghĩ mình nhìn nhầm, liền tăng ga phóng nhanh qua ngã tư. Nhưng vừa đến công ty, điện thoại tôi đổ chuông liên tục. Là hàng xóm gọi:
“Con ơi, mẹ chồng con bị tai nạn! Bà đuổi theo con, ngã ngay khúc cua đầu đường!”
Tôi chết lặng.
Khi đến bệnh viện, bà nằm bất động, khuôn mặt tím tái. Người ta kể rằng bà gọi taxi đuổi theo tôi, sợ tôi “đi gặp ai đó” nên bảo tài xế chạy thật nhanh. Xe thắng gấp, bà đập đầu vào ghế trước.
Tôi nắm lấy tay bà, nước mắt ứa ra. Giữa tiếng máy theo dõi kêu “bíp bíp”, tôi nghe bác sĩ nói nhỏ:
– May mà không nguy hiểm tính mạng, nhưng bà cần nghỉ ngơi, tránh xúc động mạnh.
Tôi vừa mừng vừa đau. Bà tỉnh dậy, nhìn tôi một lúc thật lâu rồi nói khẽ:
– Mẹ… chỉ sợ con phản bội nó… mẹ mất mặt với thiên hạ…
Tôi không nói được gì. Chỉ biết ôm lấy bà, vừa khóc vừa run.
Từ hôm ấy, tôi xin nghỉ làm một tuần để ở bên bà. Tôi nấu cho bà món cháo gà bà thích, lau người cho bà mỗi tối. Một lần, bà cầm tay tôi, nghẹn ngào nói:
– Mẹ già rồi… có lẽ mẹ sai…
Tôi mỉm cười, nước mắt chảy dài. Bà không biết rằng, chính cú ngã ấy đã khiến tôi thấy rõ hơn: không phải chỉ có mẹ chồng sợ mất con trai — mà còn có một người con dâu đã suýt đánh mất chính mình vì quá nhẫn nhịn.
Khi chồng tôi về, anh nắm tay cả hai người, nước mắt rơi. Còn tôi, chỉ thầm mong rằng, cú tai nạn hôm ấy sẽ là vết sẹo tỉnh thức cho tất cả chúng tôi — để yêu thương không còn mang hình hài của sự kiểm soát, và niềm tin sẽ không phải đổi bằng máu.