Người ta thường bảo: “Phụ nữ sướng hay khổ, hơn nhau ở tấm chồng.” Nếu xét theo tiêu chuẩn đó, suốt 3 năm qua, tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Thành – chồng tôi – là mẫu đàn ông hiếm có khó tìm. Anh không rượu chè, không cờ bạc, chưa bao giờ to tiếng hay động tay động chân với tôi dù chỉ một lần. Trước bất cứ quyết định nào, từ việc nhỏ như mua cái bát cái đũa, đến việc lớn như đầu tư đất đai, anh đều hỏi ý kiến tôi: “Em thấy thế nào? Em có thích không?”
Chúng tôi kết hôn đã 3 năm nhưng chưa có con. Không phải vì hiếm muộn, mà vì Thành muốn thế. Anh bảo: “Anh muốn dành thêm thời gian để yêu chiều em, để chúng mình đi du lịch khắp nơi trước khi vướng bận bỉm sữa.” Cuộc sống của chúng tôi lẽ ra sẽ viên mãn như một giấc mơ… nếu không có sự can thiệp của gia đình chồng.
Bố mẹ và các em của Thành không ưa tôi ra mặt. Lý do duy nhất là họ cho rằng tôi “chuột sa chĩnh gạo”. Khi tôi đến với Thành, anh chưa có gì trong tay; chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, cùng ăn mì tôm, chia nhau từng ổ bánh mì. Nhưng gia đình anh không thấy những ngày tháng đó. Họ chỉ thấy hiện tại, khi Thành đã là giám đốc, đi xe sang, ở nhà lầu, và mặc định tôi là kẻ ăn bám, hưởng thụ trên mồ hôi công sức của con trai họ.
Mỗi lần về quê, mẹ chồng lại bóng gió: “Cái người đàn bà không biết đẻ, lại còn không làm ra tiền, chỉ giỏi tiêu hoang.” Các em chồng thì liên tục nhắn tin xin tiền, lúc thì xe máy, lúc thì tiền sửa nhà. Nếu tôi từ chối, họ sẽ gọi điện mách Thành, lu loa rằng chị dâu keo kiệt, ghê gớm.
Thành biết hết. Anh luôn đứng ra bảo vệ tôi, từng tuyên bố: “Vợ con cùng con gây dựng cơ nghiệp, tiền của con là tiền của cô ấy. Bố mẹ đừng nói những lời tổn thương vợ con nữa.” Chính vì sự bảo vệ tuyệt đối của Thành, tôi đã tin rằng không sóng gió nào có thể chia cắt chúng tôi.
Nhưng tôi đã lầm.
Cách đây một tháng, bầu trời trong tôi sụp đổ. Thành trở về nhà với vẻ mặt lạnh tanh, đặt tờ đơn ly hôn lên bàn và nói một câu ráo hoảnh: “Mình chia tay đi. Anh có người khác rồi.” Tôi chết lặng, tai ù đi như có ai đánh trống bên trong.
“Anh… anh nói cái gì? Người khác là ai?” Tôi run rẩy hỏi.
“Là thư ký mới của anh. Cô ấy trẻ, hiểu chuyện và… đang mang thai con của anh. Anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy. Mình giải thoát cho nhau đi.”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể tin nổi, tất cả những năm tháng yêu thương, niềm tin, hạnh phúc… đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Ngày ra tòa, cú sốc tiếp theo giáng xuống tôi. Thành lạnh lùng, không một chút hối tiếc, đề nghị tôi nhận 5 tỷ đồng tiền mặt cùng toàn bộ đất đai. Tôi nhìn số tiền, đầu óc trống rỗng. Tại sao anh lại đưa ra đề nghị này? Tiền có thể bù đắp cho tất cả sao? Cho nỗi đau, cho những lời dối trá, cho sự phản bội? Tôi lặng im, chỉ biết cầm số tiền mà lòng như bốc lửa.
Và rồi, sự thật khiến tôi ngất lịm. Một chiếc ô tô xuất hiện trước tòa, và bước xuống là mẹ chồng tôi. Bà không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, trầm ngâm. Thành tiến đến, giọng trịnh trọng nhưng không một chút cảm xúc:
“Anh nhờ em chăm sóc mẹ. Anh sẽ sang nước ngoài sống cùng cô ấy. Số tiền và đất đai là để em tiện bề tiếp nhận trách nhiệm này.”
Mọi thứ bỗng sáng tỏ. 5 tỷ đồng, đất đai… không phải là bù đắp, mà là công cụ để anh và nhân tình thực hiện kế hoạch của mình, còn tôi, được giao “trách nhiệm” chăm sóc mẹ chồng, bị mua chuộc bằng sự im lặng.
Tôi nhìn mẹ chồng, nhìn số tiền trong tay, và lần đầu tiên trong đời, thấy lòng mình không còn sợ hãi hay đau đớn. Thay vào đó là một bình tĩnh lạnh lùng, một quyền lực im lặng. Tôi bước tới, giọng điềm tĩnh nhưng sắc sảo:
“Tôi sẽ chăm sóc bà, nhưng đừng nghĩ tôi sẽ cúi đầu trước bất cứ ai. Mọi quyết định đều có giá của nó.”
Chồng tôi và nhân tình đứng đó, bất lực. Tôi không còn là người vợ bị phản bội, tôi trở thành người nắm quyền kiểm soát cuộc đời mình. Và tôi biết, trò chơi này chưa kết thúc… nhưng từ giờ, tôi sẽ chơi theo luật của riêng mình.