Sau khi phát hiện trong nhóm gia đình của chồng không có tôi, nhưng lại có cô hàng xóm, tôi đã đề nghị l/y h/ôn
Tôi tên Lan. Tôi và chồng – Minh – cưới nhau được bốn năm. Khoảng thời gian ấy, tuy không quá dài nhưng cũng đủ để tôi tin rằng, anh là bến đỗ an toàn nhất cuộc đời. Tôi luôn tự hào vì Minh hiền lành, ít nói, chăm chỉ làm việc, không rượu chè, không cờ bạc. Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ may mắn khi lấy được anh.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ ngày cô Diễm – người hàng xóm mới chuyển tới – xuất hiện. Cô ấy kém tôi vài tuổi, chưa chồng, sống một mình. Lúc đầu, tôi không để tâm. Thi thoảng, tôi thấy Minh sang nhà cô ấy sửa giúp cái bóng đèn, cái vòi nước, tôi cũng chỉ cười và thầm nghĩ “chồng mình tốt tính mà”.
Cho đến hôm ấy, tôi cầm điện thoại Minh để gọi cho mẹ chồng. Tôi thấy có một nhóm Zalo tên “Gia Đình Mình” với icon trái tim rất ấm áp. Tò mò, tôi bấm vào. Và rồi, trái tim tôi như vỡ vụn. Trong nhóm đó có Minh, mẹ chồng, ba chồng, em gái chồng, vài người họ hàng… và cả cô Diễm. Riêng tôi – vợ hợp pháp của Minh – thì không có tên.
Tôi kéo xuống đọc tin nhắn. Những bức ảnh chụp cả nhà đi ăn, đi chơi, có cả cô Diễm. Tôi không hề biết gì về những cuộc gặp ấy. Tôi nhớ lại những buổi tối Minh bảo “anh tăng ca”, những trưa anh nói “hôm nay anh bận họp, em ăn trước đi”, hóa ra là anh đi cùng họ và cô ấy.
Điều đau nhất không phải vì chồng tôi có tình ý với cô ấy hay không, mà là vì tôi nhận ra, trong mắt gia đình anh, tôi không tồn tại. Họ sẵn sàng coi một người ngoài như cô ấy là thành viên, còn tôi – vợ danh chính ngôn thuận – lại bị gạt ra rìa.
Đêm đó, Minh về nhà muộn. Tôi ngồi chờ anh trong bóng tối, lòng lạnh ngắt. Khi anh mở cửa, thấy tôi ngồi đó, anh có chút giật mình.
“Em chưa ngủ à?” – anh hỏi.
Tôi nhìn anh, bình tĩnh đến đáng sợ:
– Em hỏi anh một câu, anh trả lời thật nhé.
– Ừ, em hỏi đi.
– Trong nhóm gia đình anh… tại sao có cô Diễm mà không có em?
Anh sững lại, im lặng. Tôi thấy tay anh run lên. Anh cúi đầu, nói lí nhí:
– Anh… anh không biết giải thích sao. Mẹ bảo thêm cô ấy vào cho vui vì cô ấy hay giúp đỡ nhà mình. Với lại… mẹ cũng không thích em lắm nên…
Nghe đến đây, tim tôi nhói lên. Thì ra, bao năm nay tôi cố gắng làm dâu hiền, vợ đảm, vẫn không thể được chấp nhận. Tôi không khóc, chỉ thấy lòng nhẹ bẫng. Tự nhiên tôi thấy bản thân thật tội nghiệp, bám víu làm gì một gia đình không cần mình.
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng chữ:
– Mình ly hôn đi. Em không muốn làm người dưng trong chính cuộc hôn nhân của mình nữa.
Anh hốt hoảng:
– Em nói gì vậy? Chỉ vì chuyện này thôi sao? Anh thề giữa anh với cô ấy không có gì cả. Em đừng nghĩ linh tinh.
– Em không nghĩ linh tinh. Em chỉ mệt rồi. Mệt vì cố gắng làm vừa lòng gia đình anh mà cuối cùng vẫn bị gạt ra ngoài. Nếu như em có chết đi chắc họ cũng không thấy thiếu.
Anh bật khóc. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc nhiều đến vậy. Nhưng tôi không mềm lòng. Tôi đã dành cả tuổi thanh xuân để vun đắp, để chịu đựng, để nhẫn nhịn, nhưng kết quả chỉ là con số không tròn trĩnh.
Ngày ra tòa, Minh vẫn nắm tay tôi, van xin tôi đừng đi. Nhưng quyết định của tôi đã không thể thay đổi. Tôi muốn tự giải thoát cho mình khỏi nỗi cô đơn khủng khiếp trong một mối quan hệ tưởng chừng như đủ đầy nhưng lại trống rỗng.
Sau ly hôn, tôi dọn ra thuê một căn chung cư nhỏ. Buổi sáng tôi dậy sớm, tập yoga, đi làm. Buổi tối tôi nấu ăn cho bản thân, đọc sách, nghe nhạc, ngắm thành phố về đêm từ ban công. Nhiều lúc tôi thấy trống trải, nhưng ít nhất, tôi không còn thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình như trước kia.
Tôi đã học được cách yêu thương bản thân, học cách biết ơn những đổ vỡ, vì nhờ nó mà tôi trưởng thành, mạnh mẽ hơn. Và quan trọng nhất, tôi hiểu rằng: Thà cô đơn một mình, còn hơn là cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.