×
×

Tôi bức xúc muốn ly hôn vợ vì vợ quá ích kỷ được thừa kế 3 căn nhà từ bố đẻ nhưng không chịu chia sẻ với gia đình chồng 1 căn nào, nỡ để em chồng ở trọ lụp xụp mất tiền thuê phòng mỗi tháng

Tôi tên Minh, 38 tuổi, làm nhân viên kế toán.
Vợ tôi – – là giáo viên tiểu học, tính tình nhẹ nhàng, nhưng… phải nói thật là rất kín kẽ trong chuyện tiền nong.

Khi cưới nhau, tôi biết nhà Hà khá giả. Bố mẹ cô ấy có ba căn nhà ở quận trung tâm, để lại cho Hà sau khi họ mất. Nhưng Hà vẫn giữ nguyên, không bán, không cho thuê, chỉ thỉnh thoảng về dọn dẹp rồi khóa lại.

Trong khi đó, em trai tôi – Dũng – vừa cưới vợ, hai vợ chồng phải thuê phòng trọ 15m², nóng nực, chật chội, ẩm thấp.
Tôi thấy thương lắm, liền nói với Hà:

“Hay là em cho vợ chồng Dũng ở tạm một căn. Nhà mình rộng rãi, khóa suốt cũng phí.”

Hà cười nhạt:

“Anh ơi, nhà đó bố mẹ em để lại, em không tiện cho ai ở. Anh thông cảm.”

Tôi nghe mà bực.
Mỗi tháng tôi phải gánh tiền sinh hoạt, tiền học con, lại nghe Dũng than tiền nhà tăng mà thấy ấm ức thay.
Tôi nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đến tận nhà bố vợ – ông Bằng – để nói chuyện đàng hoàng.


Chiều hôm đó, tôi mua ít hoa quả, bước chân đến cổng nhà ông.
Cổng chỉ khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
Tôi định cất tiếng chào, thì nghe rõ giọng ông Bằng – trầm buồn, đứt quãng:

“Hà à, ba căn nhà đó… ba giao hết cho con, chỉ dặn một điều: một căn là để thờ anh trai con, con nhớ chưa?”

Tôi chết lặng.
Tôi chưa từng nghe vợ nhắc đến anh trai nào.

Hà đáp, giọng run run:

“Con nhớ chứ bố… Con đâu dám đụng tới. Anh ấy mất trong vụ tai nạn năm 2004, nếu không có anh, con đâu còn sống tới giờ…”

Ông Bằng thở dài:

“Phải. Anh nó đỡ cho nó trên đèo, mới thành ra thế. Mấy căn đó bố mua lại bằng tiền đền bù từ công ty vận tải, không phải của riêng ai, nên con đừng cho ai khác ở. Giữ lấy, sau này thờ anh con cho đàng hoàng.”

Tôi đứng chết sững ngoài cổng, tay vẫn cầm túi hoa quả mà tim đập loạn.
Cả người như đổ sụp.


Tối về, Hà nhìn tôi, chỉ nói khẽ:

“Anh nghe thấy rồi à? Em xin lỗi… Em không muốn kể vì mỗi lần nhắc lại, em lại nhớ đến lúc anh trai che cho em rồi lao xuống vực. Em không giữ nhà vì ích kỷ đâu. Em chỉ… giữ lời hứa với bố, với anh.”

Tôi không nói được lời nào.
Lần đầu tiên, tôi thấy mình nhỏ bé, nóng vội, và ích kỷ đến thế.
Ba căn nhà ấy – hóa ra không phải là của cải để tranh, mà là ký ức, là nỗi đau mà vợ tôi cất trong lòng suốt mười mấy năm.


Hôm sau, tôi gọi cho Dũng, nói gọn lỏn:

“Tạm thời cứ thuê trọ đi, anh sẽ phụ tiền phòng.
Còn nhà… không phải chuyện của mình để xin.”

Đêm đó, tôi ngồi nhìn Hà dạy con học, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cô, vừa bình yên vừa buồn xa xăm.
Tôi mới hiểu, có những thứ người ta giữ không phải vì tham, mà vì một món nợ ân tình không gì đo được bằng tiền.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News