Đã 5 năm rồi kể từ năm 2020 ấy, năm mà cả nhà tôi tưởng đã mất Linh mãi mãi.
Linh là em gái tôi, kém tôi đúng 8 tuổi. Tháng 4 năm ấy, nó đi xe máy về quê thăm bà ngoại thì gặp tai nạn liên hoàn trên quốc lộ 1. Xe tải mất lái, đâm thẳng vào đoàn xe máy đang tránh nhau. Hiện trường tan nát. Người ta tìm thấy chiếc Wave đỏ của Linh văng xa hơn 40 mét, biến dạng hoàn toàn. Thi thể… không còn nguyên vẹn. Công an gọi điện cho mẹ tôi lúc 3 giờ sáng, chỉ nói được một câu: “Chị đến nhận dạng giúp em”. Mẹ tôi ngất xỉu tại chỗ, bố tôi thì ngồi sụp xuống ghế, không nói được lời nào suốt ba ngày.
Tang lễ diễn ra trong im lặng đến rợn người. Quan tài đóng kín, chỉ để một tấm ảnh Linh cười tươi trên nắp áo quan. Mẹ tôi không khóc to, chỉ lặng lẽ ôm di ảnh con bé suốt đêm. Sau bốn mươi chín ngày, mẹ khóa trái phòng Linh lại, treo ổ khóa to đùng ngoài cửa, rồi tuyên bố với cả nhà: “Đừng ai động vào. Linh vẫn ở đó. Nó chưa đi đâu cả.”
Cứ thế, 5 năm trôi qua. Căn phòng tầng hai vẫn nguyên vẹn: giường ngủ hồng phấn, con gấu bông Linh thích ôm, bàn học đầy sticker, thậm chí cái áo khoác đồng phục cấp ba vẫn treo sau cửa như chờ chủ nhân mặc đi học. Mỗi lần tôi đưa vợ con về thăm, mẹ đều dọn dẹp phòng Linh trước tiên: lau bụi, thay drap mới, thậm chí còn đặt thêm một cốc sữa tươi trên bàn như ngày xưa Linh vẫn thích uống trước khi ngủ. Tôi thương mẹ, nên không dám nói gì, chỉ lặng lẽ phụ mẹ thắp hương rồi đi xuống nhà.
Năm thứ 6, 2025, giỗ Linh đúng vào thứ Bảy. Tôi xin nghỉ, đón vợ và bé Mít – cháu nội mẹ rất cưng – về quê từ sớm. Đường về chỉ hơn 100 cây số nhưng kẹt xe kinh khủng, đến nơi đã gần 11 giờ đêm. Nhà tối om, chỉ có ánh đèn hắt ra từ khe cửa phòng Linh ở tầng hai.
Tôi hơi lạ, vì bình thường mẹ ngủ sớm. Vợ tôi, Thảo, thì thào: “Hay mẹ mệt nằm trong phòng Linh?”. Tôi gật đầu, dắt bé Mít lên cầu thang, định bụng mở cửa xem mẹ có sao không rồi mới về phòng ngủ cũ.
Chìa khóa vẫn treo ở móc tường như mọi năm. Tôi tra ổ khóa, tay hơi run vì mệt. Cánh cửa kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra.
Tôi bật đèn.
Bóng đèn tròn 60w sáng choang.
Trên giường, có người ngồi.
Một người phụ nữ gầy gò, tóc dài che gần hết mặt, mặc đúng cái áo ngủ hồng của Linh ngày xưa. Người đó ngồi im, hai tay ôm con gấu bông cũ, đầu hơi cúi. Vai rung rung như đang khóc.
Tôi đứng chết trân. Bé Mít sợ quá, òa khóc. Thảo hét lên một tiếng, ôm con lùi lại. Tôi lắp bắp: “Ai… ai đấy?”
Tiếng bước chân lạch cạch từ phía sau. Mẹ tôi xuất hiện ở cửa, tay bưng khay cơm canh còn nóng hổi, giọng nhẹ nhàng như ru:
“Ồ, về rồi à con? Đừng làm nó sợ. Nó mới về đấy, còn nhát lắm.”
Tôi quay phắt lại: “Mẹ… mẹ nói gì vậy? Ai mới về?”
Mẹ đặt khay cơm xuống, chậm rãi bước tới, vén tóc người phụ nữ kia ra sau tai. Khuôn mặt ấy… là Linh. Đúng là Linh thật sự. Mắt một mí, mũi cao, vết sẹo nhỏ trên trán vì hồi nhỏ bị ngã cầu tuột – tất cả đều y nguyên. Chỉ có điều đôi mắt trũng sâu, da trắng bệch, và ánh nhìn thì trống rỗng như người mất hồn.
Tôi lùi lại, lưng đập vào tường: “Sao… sao có thể được? Linh… Linh chết rồi mà!”
Mẹ nhìn tôi, cười buồn:
“Chết làm sao được khi mẹ chưa cho phép?”
Rồi mẹ kể, giọng đều đều như kể chuyện người khác.
Hoá ra năm ấy, người chết không phải Linh. Là một cô gái khác cùng độ tuổi, cùng dáng người, cùng chiếc Wave đỏ, cùng mặc áo khoác trường cấp ba của Linh (vì hôm đó Linh cho bạn mượn xe và áo). Cô gái ấy tên Hạnh, quê Hải Dương, đi đám cưới bạn. Tai nạn quá kinh hoàng, thi thể biến dạng, giấy tờ cháy hết, chỉ còn tấm thẻ học sinh cũ trong túi áo của Linh. Công an nhầm. Gia đình cô Hạnh ở xa, lại tưởng con mất tích, không ai ra nhận.
Còn Linh thật thì bị xe tải hất văng xuống ruộng sâu, gãy xương đòn, chấn thương sọ não nặng, bất tỉnh. Có người dân đi làm đêm phát hiện, đưa vào bệnh viện huyện. Vì không giấy tờ, không ai nhận, bệnh viện chuyển lên tuyến trên rồi lại chuyển tiếp sang một bệnh viện tâm thần ở Thái Nguyên. Linh bị sang chấn quá nặng, mất trí nhớ hoàn toàn, không nói được, không nhận ra ai, chỉ biết khóc và co rúm mỗi khi có người lạ đến gần.
Mẹ tôi, sau khi chôn cất “người ta tưởng là Linh”, vẫn day dứt không nguôi. Bà đi khắp các bệnh viện, in ảnh Linh dán khắp nơi, tìm suốt gần một năm trời. Cuối cùng, một y tá ở bệnh viện tâm thần Thái Nguyên gọi điện: “Có bệnh nhân giống ảnh chị quá”. Mẹ chạy lên, nhận ra con ngay. Nhưng bác sĩ bảo: Linh bị tâm thần phân liệt nặng do chấn thương, có thể cả đời không hồi phục, lại hay tự làm đau mình, la hét, không thể sống chung với người thường.
Mẹ không chấp nhận. Bà lén làm giấy tờ giả, khai Linh là chị họ ở quê lên chăm mẹ ốm, rồi mang con về nhà. Suốt 5 năm, mẹ giấu Linh trong căn phòng khóa trái ấy. Ban ngày mẹ cho ăn, tắm rửa, thay đồ, nói chuyện với con như Linh vẫn bình thường. Ban đêm mẹ khóa cửa lại, bảo với hàng xóm là “để đồ linh tinh”. Mẹ sợ tôi biết sẽ bắt mẹ đưa Linh đi viện, sợ người đời dị nghị, sợ Linh bị gọi là “điên”. Mẹ thà để cả thế giới nghĩ Linh đã chết, còn hơn để con gái mình sống như một kẻ điên giữa cuộc đời.
Người phụ nữ trên giường lúc này ngẩng lên, nhìn tôi, miệng mấp máy không thành tiếng. Hai hàng nước mắt chảy dài. Nó đưa tay về phía tôi, run rẩy:
“Anh… Minh…?”
Chỉ một tiếng gọi ấy thôi, tôi quỵ xuống. Tôi lao đến ôm chầm lấy em gái mình. Linh thật sự. Sống thật sự. Đôi tay gầy guộc ấy vẫn ấm. Mùi sữa tắm trẻ con mẹ hay dùng cho nó vẫn còn vương trên áo.
Nhưng rồi Linh bắt đầu hoảng loạn. Nó đẩy tôi ra, gào khóc, đập đầu vào tường. Mẹ vội vàng ôm lấy con, dỗ dành: “Không sao, không sao, anh con về thăm thôi, ngoan nào…” Tôi đứng đó, bất lực nhìn em gái mình vật vã như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Thảo kéo tay tôi: “Mình đưa em đi viện đi anh, giờ có cách chữa được rồi…” Nhưng mẹ nghe thấy, mẹ quay lại, mắt đỏ ngầu:
“Không! Không ai được đưa con bé đi đâu hết! Các người muốn cướp con tôi lần nữa à?”
Mẹ lao ra khóa cửa phòng, rút chìa khóa bỏ vào túi áo, giọng gần như van xin:
“Để nó ở đây với mẹ. Mẹ chăm được. Mẹ đã chăm 5 năm rồi. Đừng ai cướp con bé khỏi mẹ…”
Linh vẫn gào khóc, đập đầu liên hồi vào tường. Máu chảy xuống trán. Tôi không chịu nổi nữa, lao đến ôm em, gào lên với mẹ:
“Mẹ ơi, Linh là em con, cũng là con mẹ! Mẹ không thể giữ em trong bóng tối mãi thế này!”
Mẹ đứng chết lặng. Rồi bà từ từ quỳ xuống, hai tay ôm đầu, khóc nức nở như đứa trẻ:
“Mẹ… mẹ sợ… mẹ sợ mất nó lần nữa…”
Đêm ấy, tôi không bỏ chạy. Tôi ôm Linh, để nó gào đến khản giọng rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi. Mẹ ngồi bên cạnh, nắm tay con, khóc suốt đêm.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho một người bạn làm ở bệnh viện tâm thần Hà Nội. Tôi đưa Linh đi viện. Mẹ đi cùng, nắm tay con không rời một phút. Bác sĩ bảo: Linh có thể hồi phục một phần, có thể nói được vài câu, có thể nhận ra người thân. Nhưng sẽ rất lâu, và cần cả gia đình cùng chữa trị.
Hôm Linh chính thức nhập viện, mẹ đưa tôi chiếc chìa khóa phòng cũ. Bà nói nhỏ:
“Cảm ơn con… đã không bỏ rơi em lần nữa.”
Tôi ôm mẹ. Lần đầu tiên sau 5 năm, tôi thấy mẹ cười – nụ cười nhẹ như mây trôi.
Căn phòng hồng phấn giờ đã được dọn sạch. Con gấu bông được Linh ôm theo vào viện. Còn cái áo khoác đồng phục cấp ba, tôi mang về, giặt sạch, treo trong tủ nhà tôi.
Thỉnh thoảng Linh gọi điện, giọng vẫn lí nhí: “Anh… về… chơi…”
Tôi trả lời: “Ừ, cuối tuần anh về với Linh.”
Đã 5 năm tưởng mất, hóa ra chỉ là ngủ quên trong một cơn ác mộng quá dài. Giờ em tôi đã tỉnh. Dù chưa hoàn toàn, nhưng đủ để tôi biết: chỉ cần còn sống, thì không gì là không thể bắt đầu lại.