“Đêm qua mẹ mơ thấy hai con…”
Đêm qua, mẹ giật mình tỉnh dậy giữa cơn mưa rả rích. Trong giấc mơ, hai đứa trẻ – một trai, một gái – đứng bên mép giường, áo quần ướt sũng, tóc dính bết vào trán. Chúng nắm tay nhau, run rẩy nhìn mẹ:
“Mẹ ơi, lạnh lắm… mẹ ơi… bố đã làm điều này với chúng con…”
Mẹ bật dậy, tim đập dồn dập. Tiếng đồng hồ tích tắc trong căn phòng tối nghe như dao cứa vào da thịt. Đã hơn một năm kể từ ngày hai con mất tích. Cảnh sát từng nói rằng có thể các con bị trượt xuống sông trong đêm bão, không ai tìm thấy xác. Nhưng người mẹ ấy – dù bao lần cố tự dối lòng – vẫn luôn thấy có gì đó sai sai trong ánh mắt của chồng mình.
Hôm nay, trời cũng mưa như hôm ấy. Người chồng ngồi lặng trong phòng khách, đôi mắt trũng sâu, lẩn tránh ánh nhìn của vợ. Mẹ đứng lặng nhìn ông, rồi khẽ nói:
“Đêm qua… em mơ thấy hai đứa. Chúng bảo… lạnh lắm.”
Người đàn ông khẽ rùng mình, cốc trà trên tay run lên. Nước tràn ra, nhỏ xuống bàn thành từng giọt.
“Em… em nói gì cơ?” – ông ta lắp bắp.
Mẹ nhìn thẳng vào mắt chồng, giọng đều đều:
“Chúng nói… chính anh đã làm điều đó.”
Căn phòng đột nhiên lặng im. Chỉ còn tiếng mưa đập vào khung cửa sổ, dồn dập như nhịp tim của người có tội. Người đàn ông buông cốc, đứng dậy, bước lùi về phía sau. Khuôn mặt ông trắng bệch, mồ hôi túa ra trên trán.
“Em điên rồi. Em nghe lời ma quỷ à?”
Nhưng chính lúc đó, tiếng trẻ con cười khúc khích vang lên từ phía sau lưng ông. Một cơn gió lạnh lùa qua, khiến tấm rèm cửa phất mạnh. Hai dấu chân nhỏ bằng bùn in rõ trên nền gạch ướt.
Người mẹ quỳ sụp xuống, nước mắt hòa vào tiếng mưa.
“Các con… mẹ xin lỗi… mẹ đến muộn quá rồi.”
Còn người đàn ông thì chỉ kịp hét lên một tiếng. Bởi ngay sau đó, cánh cửa sổ bật tung, và một luồng gió lạnh thốc mạnh khiến đèn vụt tắt.
Sáng hôm sau, người ta phát hiện ông ta chết trong phòng – miệng vẫn há hốc, mắt mở trừng trừng, tay siết chặt hai con búp bê ướt đẫm nước.
Trên tường, vết nước chảy loang lổ thành hai dòng chữ nguệch ngoạc:
“Bố ơi… lạnh lắm.”
CHUYỆN HƯ CẤU DO AI VIẾT