×
×

Trên tay anh là món quà anh đã chọn kỹ lưỡng, anh ró/n r/én tra chìa khóa, đẩy cửa bước vào, cố giữ im lặng để tạo bất ngờ.

Hùng đứng trước cửa ngôi nhà ở ngoại ô, lòng rạo rực. Chuyến công tác kéo dài hai tuần ở Đà Nẵng đã kết thúc sớm ba ngày, và anh không báo trước cho Linh, vợ anh. Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của họ. Hùng tưởng tượng cảnh Linh bất ngờ khi thấy anh, nụ cười rạng rỡ của cô sẽ làm tan biến mọi mệt mỏi. Trên tay anh là món quà anh đã chọn kỹ lưỡng: một chiếc vòng cổ bạc tinh xảo, khắc tên cả hai. Anh rón rén tra chìa khóa, đẩy cửa bước vào, cố giữ im lặng để tạo bất ngờ.

Nhà tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ phòng khách hắt ra. Hùng nhíu mày. Đã gần 9 giờ tối, Linh thường ở nhà vào giờ này, nhất là khi biết anh sắp về. Anh đặt túi xách xuống, bước nhẹ về phía phòng khách, nhưng một tiếng động kỳ lạ khiến anh khựng lại. Tiếng lạch cạch, như ai đó đang lục lọi đồ đạc, xen lẫn tiếng thì thầm khe khẽ. Tim Hùng đập mạnh. Linh đang làm gì? Hay có trộm?

Anh tiến gần hơn, nép sau bức tường. Cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng. Linh ngồi trên ghế sofa, cạnh một người đàn ông lạ mặt. Họ đang nói chuyện, giọng trầm và gấp gáp. Trên bàn là một vali nhỏ mở toang, bên trong chất đầy những xấp tiền và một vài túi nhỏ chứa chất bột trắng. Linh đang đếm tiền, tay cô run run, còn người đàn ông kia – mặc áo khoác đen, tóc tai bù xù – liên tục nhìn ra cửa như sợ bị phát hiện.

Hùng cảm thấy máu trong người như đông lại. Linh, người vợ dịu dàng anh yêu suốt bảy năm, đang làm gì với số tiền và thứ bột trắng đáng nghi kia? Anh muốn xông vào, hét lên đòi giải thích, nhưng chân anh như bị đóng đinh. Anh lùi lại, cố giữ bình tĩnh, lấy điện thoại ra ghi âm. Anh cần bằng chứng trước khi đối mặt.

“Anh chắc là tụi nó không nghi ngờ gì chứ?” Linh thì thầm, giọng đầy lo lắng.

Người đàn ông cười khẩy: “Yên tâm. Cậu Hùng nhà cô đang bận rộn ở Đà Nẵng, còn thằng em tôi đã xử lý đám bên kia. Chỉ cần giao hàng đúng hẹn, cô sẽ có phần.”

Hùng nghe mà tai ù đi. Linh biết anh đi công tác, vậy cô cố tình lợi dụng thời gian này? Và “giao hàng” là gì? Anh không muốn tin, nhưng cảnh tượng trước mắt quá rõ ràng. Linh không chỉ phản bội anh về tình cảm, mà còn dính líu đến một việc gì đó bất hợp pháp. Anh siết chặt chiếc hộp đựng vòng cổ trong tay, cảm giác đau đớn xen lẫn tức giận bùng lên.

Hùng hít sâu, bước ra khỏi chỗ nấp. “Linh!” anh gằn giọng. Cả Linh và người đàn ông giật mình quay lại. Linh tái mặt, tay làm rơi xấp tiền xuống sàn. “Hùng… anh… sao anh về sớm thế?” cô lắp bắp, mắt đảo liên hồi.

Người đàn ông đứng bật dậy, tay lăm lăm con dao gấp từ túi áo. “Mày là ai?” hắn gầm lên.

Hùng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Linh. “Em giải thích đi. Đây là cái gì?” Anh chỉ vào vali. Linh run rẩy, cố đứng lên nhưng chân như không vững. “Hùng, nghe em… không phải như anh nghĩ đâu…”

“Không phải như tôi nghĩ?” Hùng cắt lời, giọng lạnh lùng. “Tôi thấy em đếm tiền, ngồi với một thằng lạ mặt, nói về ‘giao hàng’. Em muốn tôi nghĩ gì đây, Linh?”

Người đàn ông bước tới, con dao lăm le trước mặt Hùng. “Mày nên biến đi, đừng xen vào chuyện không phải của mày.” Nhưng Hùng không lùi bước. Anh đẩy tay gã ra, tiến đến gần Linh. “Nói! Em làm gì sau lưng tôi?”

Linh bật khóc, quỳ xuống sàn. “Hùng, em xin lỗi… Em không muốn, nhưng em không có lựa chọn…” Cô kể断续, giọng nghẹn ngào. Cô nói về khoản nợ lớn mà bố cô để lại trước khi qua đời, một món nợ từ đám cho vay nặng lãi. Chúng đe dọa sẽ làm hại cả gia đình nếu cô không trả đủ. Người đàn ông kia, tên Dũng, là một trong số đó. Để trả nợ, Linh bị ép tham gia vào việc vận chuyển “hàng” – thứ bột trắng mà Hùng nhìn thấy.

Hùng sững sờ. Anh biết bố Linh từng vay nợ, nhưng không ngờ mọi chuyện nghiêm trọng đến vậy. “Sao em không nói với tôi?” anh hét lên. “Em là vợ tôi! Em nghĩ tôi sẽ để em một mình đối mặt với lũ khốn đó sao?”

Linh cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. “Em sợ anh sẽ bỏ em… Anh lúc nào cũng bận, Hùng. Em không muốn anh thêm gánh nặng.”

Mâu thuẫn trong Hùng bùng nổ. Anh vừa giận Linh vì đã giấu giếm, vừa đau lòng khi thấy cô phải chịu đựng một mình. Nhưng Dũng không để họ tiếp tục. Hắn cười khinh bỉ: “Xong màn kịch chưa? Giờ thì cút đi, hoặc tao cắt cổ cả hai.”

Hùng nhìn Dũng, rồi quay sang Linh. Anh chợt nhận ra, nếu anh không hành động, cả hai sẽ không thoát khỏi tình cảnh này. Anh giả vờ lùi lại, nhưng nhanh như cắt, anh nhặt chiếc đèn bàn trên kệ, đập mạnh vào đầu Dũng. Hắn ngã vật ra, bất tỉnh. Linh hét lên, ôm lấy Hùng. “Anh làm gì vậy? Chúng sẽ giết em!”

Hùng kéo Linh đứng dậy. “Chúng ta phải đi báo cảnh sát. Ngay bây giờ.” Nhưng Linh lắc đầu, hoảng loạn. “Không được! Nếu báo cảnh sát, chúng sẽ tìm em, tìm cả anh!”

Đúng lúc đó, điện thoại của Hùng rung lên. Một tin nhắn từ số lạ: “Mày dám phản bội, cả nhà mày sẽ chết.” Hùng nhìn Linh, chợt hiểu ra một sự thật kinh hoàng hơn. Linh không chỉ bị ép buộc – cô đã biết quá nhiều, và đám người kia sẽ không để cô sống. Twist bất ngờ ập đến khi Hùng nhận ra: người gửi tin nhắn không phải Dũng, mà là một đồng nghiệp của anh ở công ty – người duy nhất biết anh về sớm. Hóa ra, chính đồng nghiệp đó là kẻ đứng sau đường dây này, và Linh chỉ là con tốt trong trò chơi của hắn.

Hùng ôm chặt Linh, giọng cương quyết: “Chúng ta sẽ thoát khỏi chuyện này. Cùng nhau.” Anh gọi cảnh sát, gửi đoạn ghi âm anh đã bí mật thu lại. Nhưng trong lòng, anh biết cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu. Kỷ niệm bảy năm ngày cưới không có hoa hay nến, chỉ có sự thật đau đớn và một cuộc chạy trốn khỏi lằn ranh sinh tử.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News