×
×

Từ ngày vào công ty, Hân làm việc chăm chỉ, năng lực tốt, lại được sếp quý nên chẳng mấy chốc cô ấy được thăng chức. Cứ vài tháng lại thấy Hân đi công tác nước ngoài…

Tôi và Hân là bạn thân từ thời đại học. Cô ấy nhanh nhẹn, hoạt bát, làm trong lĩnh vực xuất nhập khẩu nên thu nhập cũng khá. Nhưng rồi dịch 2021 ập đến, công ty Hân phá sản, cô ấy thất nghiệp mấy tháng liền. Thấy bạn khó khăn, tôi thương lắm. Tôi năn nỉ chồng – anh Nam – khi đó là trưởng phòng kinh doanh của một công ty logistics, xin cho Hân vào làm. May mắn là đúng lúc bộ phận của anh thiếu người, thế là Hân được nhận. Tôi mừng như bắt được vàng, vừa giúp được bạn, vừa yên tâm vì Hân là người tôi tin tưởng nhất.

Từ ngày vào công ty, Hân làm việc chăm chỉ, năng lực tốt, lại được sếp quý nên chẳng mấy chốc cô ấy được thăng chức. Cứ vài tháng lại thấy Hân đi công tác nước ngoài, còn tôi vẫn đều đặn với công việc, con cái, cơm nước. Thỉnh thoảng Hân vẫn qua nhà tôi ăn cơm như trước, nhưng không hiểu sao dạo gần đây cô ấy thay đổi.

Trong những bữa cơm thân mật, Hân không còn giữ khoảng cách như trước. Cô ấy chủ động gắp thức ăn cho chồng tôi, vừa cười vừa nói:
– Anh Nam ăn đi, ăn thế này mới có sức làm việc chứ.
Rồi quay sang tôi, giọng nửa đùa nửa thật:
– Cậu là vợ anh ấy nhưng tớ nghĩ tớ hiểu anh ấy cũng kha khá rồi đấy nhé.

Tôi cười, nhưng tim như có ai bóp nghẹt. Lúc cô ấy bảo anh Nam nên hạn chế uống bia vì “dạ dày anh yếu”, tôi giật mình. Làm sao cô ấy biết chuyện đó? Rồi loại nước hoa chồng tôi dùng, món ăn anh dị ứng – toàn những điều chỉ người sống cùng mới biết. Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng.

Một tối, chồng tôi bảo:
– Cuối tuần anh đi công tác một tuần, ra nước ngoài.
Tôi hỏi vu vơ:
– Đi với ai thế anh?
Anh đáp ngắn gọn:
– Cả đoàn bên phòng kinh doanh, em yên tâm.

Tôi mỉm cười, vẫn ân cần xếp quần áo cho anh như mọi khi. Nhưng trong lòng có một linh cảm chẳng lành. Đến ngày anh đi, tôi vô tình thấy Hân đăng ảnh “check-in sân bay”, dòng caption: “Lại đi công tác, chúc mọi người ở nhà vui nhé” cùng biểu tượng mặt cười đầy ẩn ý. Tôi tim đập loạn nhịp. Khi anh gọi video về, phía sau anh là căn phòng khách sạn sang trọng – trùng khớp với nơi Hân vừa đăng hình.

Cả tuần đó, tôi sống trong nỗi thấp thỏm, vừa giận, vừa sợ, vừa thấy mình ngu ngốc. Đêm nào tôi cũng thức, nhìn ảnh cưới treo trên tường mà nước mắt cứ rơi.

Rồi anh về. Tôi không hỏi, chỉ im lặng dọn cơm, chờ anh ăn xong. Anh cười, ôm tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi một câu tưởng chừng vô hại nhưng khiến anh sững người:
– Anh đi với bạn em thế, có biết cô ấy bị bệnh gì không mà cứ sán lại gần thế?

Anh khựng lại, chiếc đũa trên tay rơi xuống bàn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Còn tôi, chỉ cười nhạt. Trong lòng tôi, mọi thứ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh nhìn tôi, ngơ ngác.
– Bệnh gì cơ? – anh hỏi, giọng run run.

Tôi nhìn anh, vẫn giữ nụ cười bình thản:
– À, cô ấy bảo đang điều trị bệnh truyền nhiễm. Em chỉ hỏi xem… anh có biết không thôi.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Anh không nói gì, chỉ im lặng rất lâu, rồi cúi xuống ăn tiếp, nhưng tôi thấy rõ bàn tay anh run lên.

Tối hôm đó, anh nằm quay lưng với tôi, còn tôi nằm thao thức mãi. Tôi biết mình vừa đặt ra một “bài kiểm tra”, và câu trả lời tôi nhận được chính là sự im lặng ấy.

Thực ra, Hân chẳng hề bị bệnh gì cả. Tôi bịa ra chuyện đó chỉ để xem phản ứng của anh – để biết, liệu anh có đủ bình tĩnh và tin tưởng mà nói rằng “Không, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, sao em hỏi lạ thế?”
Nhưng anh không nói vậy. Anh sợ. Sự sợ hãi đó đã thay tôi xác nhận mọi nghi ngờ.

Những ngày sau, chúng tôi ít nói với nhau hẳn. Cơm nhà vẫn có đủ hai người, nhưng chỉ còn tiếng thìa chạm bát lạnh lẽo. Anh tránh ánh mắt tôi, còn tôi chẳng còn đủ sức để giả vờ như không có chuyện gì. Hân thì thôi không đến nhà nữa, cũng chẳng liên lạc.

Rồi một hôm, anh bảo:
– Anh xin nghỉ rồi. Anh chuyển sang công ty khác.
Tôi gật đầu, không hỏi lý do. Có lẽ anh muốn tránh xa mọi thứ, hoặc đơn giản là tránh khỏi ánh nhìn dò xét của tôi.

Chúng tôi sống cùng nhà mà như hai người xa lạ. Con trai hỏi: “Sao bố mẹ không đi chơi cùng nhau nữa?” – tôi chỉ nói khẽ: “Bố bận mà con.”

Một tháng sau, anh dọn ra ngoài ở tạm – gọi là “ly thân để suy nghĩ lại”. Tôi không giữ, cũng không trách. Chỉ thấy trong lòng nhẹ tênh, như thể gánh nặng nghi ngờ cuối cùng đã rơi xuống, để lại khoảng trống lạnh lẽo mà không gì lấp nổi.

Đêm ấy, tôi mở điện thoại, lướt lại những tấm ảnh cũ – ngày Hân còn thất nghiệp, tôi còn tin tưởng, còn thương bạn như người thân. Bỗng thấy mình vừa mất đi hai người cùng lúc: một người bạn và một người chồng.

Tôi tắt máy, thở dài. Có lẽ, đôi khi phụ nữ không cần bắt quả tang, chỉ cần một khoảnh khắc im lặng cũng đủ để biết trái tim ai đã đổi hướng.

Câu chuyện hư cấu viết bởi AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News