Họp lớp xong, cả đám bạn rủ nhau đi karaoke. Hăng hái và nghĩ tình nghĩa bạn bè, tôi vui vẻ đứng ra trả trước gần 10 triệu. Trong bụng thầm nhủ: “Mai mốt sẽ chia nhau, coi như kỷ niệm.”
Ấy vậy mà hôm sau, cả nhóm im lặng như chưa từng có chuyện gì. Không ai nhắc đến tiền, cũng chẳng ai hỏi han. Tôi nhắn vào nhóm, chỉ nhận về mấy icon cười trừ. Tôi bắt đầu thấy cay.
Quyết không để chuyện này trôi qua, tôi in từng tờ giấy báo nợ ghi rõ tên, số tiền, địa điểm karaoke… rồi tự mình đến từng nhà, đặt ngay trước cửa. Nhiều ánh mắt khó chịu, có người còn chửi:
“Có mấy đồng bạc mà làm căng, chơi bời gì nữa!”
Tôi chỉ cười nhạt. Trong lòng đã lên sẵn kế hoạch.
Đúng 7 ngày sau, giữa lúc cả nhóm đang vui vẻ tụ tập ở quán cà phê, công an ập vào kiểm tra. Một loạt tờ giấy báo nợ tôi gửi đã trở thành bằng chứng trong đơn kiện “chiếm dụng tài sản” mà tôi âm thầm nộp. Cả bọn mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nhìn tôi.
Tôi thong thả bước vào, đặt thêm một tập giấy photo khác xuống bàn:
“Chơi thì chơi, nhưng tiền bạc sòng phẳng. Lần này coi như bài học. Các cậu còn non lắm!”
Cả quán im phăng phắc, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nhóm bạn từng coi thường tôi. Còn tôi, bước ra ngoài với nụ cười ngạo nghễ, để lại phía sau cơn địa chấn mà chẳng ai ngờ tới.