Tôi – Trần Phong – 32 tuổi, kỹ sư phần mềm, sống trong một căn hộ chung cư 85 mét vuông ở quận 7. Vợ tôi, Hạnh nhân, 29 tuổi, làm viên tiếp thị cho một sự kiện công ty tổ chức. Chúng tôi cưới nhau được 4 năm, có một bé gái 2 tuổi tên là Mít. Cuộc sống không giàu sang, nhưng đủ đầy: tôi đi làm về sớm, Hạnh đón con, tối cả nhà ăn cơm, cuối tuần đi siêu thị. Tôi luôn nghĩ mình may mắn vì có một người vợ xinh đẹp, khéo léo, và đặc biệt – rất yêu chồng con.
Cho đến tối thứ Ba, ngày 17 tháng 10.
Tôi đang rửa bát, điện thoại Hạnh để trên bàn bếp rung lên. Màn hình sáng:
“ 🔥KHUYẾN MÃI 0 ĐỒNG! Đặt phòng khách sạn LUXE – NH Rice Field View chỉ 0đ cho 2 đêm (11-12/11). Click xác nhận ngay! – LUXE Hotel”
Tôi cười, nghĩ là tin nhắn rác. Hạnh phúc hay đặt phòng khách sạn cho công ty tổ chức tiệc, chắc chắn bị nhầm lẫn. Tôi định xóa, nhưng dòng ghi chú nhỏ được tìm thấy:
“Đã thanh toán thành công qua ví MoMo của KH: NGUYỄN THỊ HẠNH – 0909xxx678”
Số điện thoại được che 3 số cuối, nhưng tôi biết rõ: 0909***678 chính là số của Hạnh.
Tôi nhăn mày. 0 đồng? Thanh toán thành công? Tôi bấm vào link – trang web giả mạo, nhưng có giao dịch thật:
“Gói Romantic Escape – Phòng Suite view ruộng bậc thang – 02 khách lớn – Nhận phòng: 11/11/2023”
Ngày 11/11 là thứ Bảy tuần sau. Hạnh nói tuần đó đi công tác Đà Lạt với Phùng. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ hỏi:
“Em đặt khách sạn 0 đồng à?”
Hạnh thưởng mình, cười cười: “À, công ty tặng voucher, em book thử thôi.”
Tôi gật đầu, nhưng hãy dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ.
Từ hôm nay, tôi bắt đầu để ý. Hạnh phúc cầm điện thoại vào phòng tắm, cười một mình khi nhắn tin, và đặc biệt – từng lần tôi hỏi về chuyến công tác, cô ấy trả lời vòng vo. Tôi tự động mình đa nghi, nhưng tin nhắn 0 đồng cứng ảnh tôi.
Thứ Sáu, tôi xin về sớm, Kích siêu thị mua đồ. Vô tình tìm thấy một người đàn ông đứng ở rượu rượu, tay cầm chai vang đỏ – loại Hạnh thích. Anh ta khoảng 35 tuổi, cao ráo, mặc vest xám, đeo đồng hồ Rolex. Tôi không để ý, cho đến khi anh ta gọi:
“Anh Phong đúng không? Em là Nam, đồng nghiệp của Hạnh.”
Tôi bắt tay, cười xã giao. Nam nói:
“Chị Hạnh khen anh nấu ăn ngon lắm. Tuần sau công ty có tiệc ở Đà Lạt, chị ấy bảo anh bận nên không đi cùng được.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lúc bắt đầu câu hỏi: Hạnh nói tôi bận?
Đêm đó, tôi kiểm tra ví MoMo của Hạnh (chúng tôi sử dụng chung tài khoản phụ). Lịch sử giao dịch:
11/11 – LUXE Hotel – 0đ (khuyến mãi)
Nhưng phía dưới, một giao dịch khác, ngày 10/11:
“Chuyển khoản: 2.500.000đ – ND: Tặng sinh cập nhật sớm ❤️– NGUYỄN VĂN NAM”
Tôi chết đi. Sinh nhật Hạnh là tháng 3. Tặng sớm? 2,5 triệu?
Tôi không thể ngủ được. Sáng hôm sau, tôi nói dối đi công tác gấp, nhưng thực chất đặt vé máy bay theo Hạnh ra Đà Lạt. Tôi thuê xe máy, theo xe công ty cô ấy từ sân bay. Đến khách sạn LUXE – một khu nghỉ dưỡng sang trọng giữa thung lũng – tôi thấy Hạnh và Nam xuống cùng xe, tay trong tay.
Tôi đứng sau cột cây, thời gian liên tục bị đập. Họ nhận phòng, nhận phòng Suite view ruộng bậc thang – chính căn hộ “0 đồng”. Tôi muốn lao vào, nhưng kìm lại. Tôi cần có bằng chứng.
Đêm đó tôi hack camera hành lang (tôi là kỹ sư, không khó). Đoạn video ghi lại: Hạnh và Nam hôn nhau trong thang máy, vào phòng, đóng cửa. Tôi lưu file, gửi vào email cá nhân, rồi ngồi ngoài ban công khách sạn, hút hết một bao thuốc.
Sáng hôm sau, tôi về Sài Gòn trước, giả vờ như chưa từng rời nhà. Hạnh về tối Chủ Nhật, ôm tôi kể: “Công việc mệt quá, có thể có anh Nam hỗ trợ.” Tôi cười, nhưng trong lòng đã quyết định: ly hôn.
Thứ Hai, tôi kỷ luật sư, chuẩn bị đơn ly hôn. Tôi in ảnh, video, sao kê tài khoản – tất cả bằng chứng ngoại lệ. Tôi nhắn Hạnh:
“Tối nay về sớm, anh có chuyện quan trọng.”
Hạnh về, tỉnh tươi. Tôi cài đặt tài liệu lên bàn:
“Giải thích đi.”
Hạnh tái mặt, quỳ xuống quỳ: “Anh ơi, em sai rồi… chỉ là phút yếu lòng… anh Nam ép em… em không muốn…”
Tôi lạnh lùng: “Ký đơn ly hôn. Con theo anh. Nhà này em không có phần.”
Hạnh đầu, ký chạy run. Tôi nghĩ mọi chuyện đều kết thúc.
Nhưng đêm đó, khi tôi kiểm tra lại máy ảnh, tôi phát hiện ra một chi tiết kỳ lạ: trong video, Hạnh phúc đeo nhẫn tay ngọc trai – món quà cưới tôi tặng. Nhưng ở khung hình 00:47, vòng tay… biến mất. Thay vào đó là một chiếc nhẫn bạc có mặt đá đỏ.
Tôi tua lại: vòng ngọc trai xuất hiện ở phút 00:12, rồi mất tích từ phút 00:47 đến hết video.
Tôi gọi cho khách sạn, hỏi về camera. Nhân viên bảo vệ: “Hệ thống camera của chúng tôi bị lỗi từ 00:30 đến 01:15 ngày 11/11. Đoạn video anh có là do ai đó… chèn vào.”
Tôi lao đến nhà Hạnh (cô ấy đang lên đồ). Tôi hỏi thẳng:
“Chiếc ngọc vòng trai đâu?”
Hạnh phúc người: “Em… em đeo suốt mà?”
Tôi mở video, chỉ vào khung hình: “Đây không phải em.”
ngưỡng mộ, rồi bật khóc:
“Anh Phong… em không đi Đà Lạt tuần trước. Em thất bại, nằm viện từ thứ Năm. Bác sĩ cho nghỉ 1 tuần. Em nhờ… chị Linh – bạn thân – đi thay em thuyết trình dự dự án. Chị ấy giống em lắm, anh cũng từng chút Hạnh phúc.”
Tôi chết lặng. Linh – cô bạn thân từ thời đại học của Hạnh, người từng ngủ nhờ nhà tôi, người hay đùa: “If tao là mày, tao cướp chồng Thư lâu rồi.”
Tôi gọi cho Linh. Unable to contact.
Tôi kiểm tra sao kê MoMo lần nữa. Giao dịch 2.500.000đ không phải từ Nam, mà từ tài khoản… TRAN PHONG – chính tôi. Tôi chưa từng chuyển tiếp.
Tôi mở máy tính xách tay, kiểm tra lịch sử trình duyệt. Có một lần đăng nhập MoMo từ lạ IP, ngày 11/10, giờ 23:47. Cùng thời điểm tôi ngủ say vì uống thuốc cảm.
Linh đã vào nhà tôi, dùng máy tôi, chuyển tiền từ tài khoản của tôi, đặt phòng khách sạn, và… đóng vai Hạnh để ngoại tình với Nam.
Hạnh quỳ xuống, ôm chân tôi: “Em nghi ngờ từ lâu, nhưng không thư giãn nói. Linh ghen tỵ với em, từ ngày cưới. Chị ấy mong muốn hôn ước hạnh phúc của họ ta.”
Tôi gọi công an. Linh bị bắt tại một khách sạn quận 3, đang sống với Nam – người tình thật sự của cô ta. Nam khai: “Linh bảo muốn trả thù bạn thân, tôi chỉ hợp tác để có tiền.”
Tin nhắn khuyến mãi 0 đồng? Do Linh gửi từ SIM rác, cố tình để tôi phát hiện – Nhưng theo kịch bản của cô ta: khiến tôi hiểu được Hạnh phúc, ly hôn, rồi Linh sẽ “an ủi” tôi, cướp tôi khỏi Hạnh phúc.
Cú twist cuối cùng: Linh từng là người cũ yêu của tôi thời đại học. Tôi chia tay vì cô ấy ngoại tình. Giờ đây, cô ấy quay lại, không phải để yêu mà để hủy hoại.
Hạnh và tôi không hôn. Chúng tôi ôm nhau khóc. Còn lại Linh – bị giam 3 năm vì lừa đảo chiếm đoạt tài sản và vu vơ.
Mỗi lần điện thoại rung lên tin nhắn khuyến mãi, tôi lại nhìn Hạnh, cười:
“0 đồng, nhưng may mắn là vô giá.”