Bị Mẹ Vợ Tỷ Phú Đu//ổi Ra Khỏi Nhà, 5 Năm Sau Anh Xe Ôm Trở Về Làm Một Điều Khiến Ai Cũng Sữ/ng S/ờ, Mẹ Vợ Phải Tr/ả Gi/á Đ/ắt
Buổi tối hôm ấy, mưa lất phất rơi, từng giọt nặng như đè lên vai người đàn ông trẻ đang đứng trước cánh cổng sắt khổng lồ của căn biệt thự lớn nhất khu đô thị. Đèn sân vườn hắt xuống làm lộ rõ gương mặt mệt mỏi nhưng kiên nhẫn của anh.
Tên anh là Long, một anh xe ôm công nghệ hiền lành, sống giản dị, chẳng có gì ngoài đôi tay lao động và tình yêu chân thành dành cho vợ mình — Lan.
Long vẫn đứng chờ trước cổng, hy vọng được gặp mẹ vợ để giải thích chuyện Lan đang mang thai và cần được chăm sóc. Lan đã trốn về nhà mẹ đẻ sau một cuộc cãi vã. Anh chỉ muốn xin lỗi, đón vợ về.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, người xuất hiện lại là bà Diệp, mẹ vợ anh — một nữ doanh nhân khét tiếng, sở hữu nhiều công ty lớn.
Gương mặt bà lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cậu còn đến đây làm gì?” – bà hỏi, giọng sắc như dao.
“Con… con muốn gặp Lan. Vợ con đang mang thai, con lo cho cô ấy…”
Bà cười nhạt:
“Lo à? Một thằng xe ôm nghèo kiết xác như cậu lo được gì? Cậu không đủ khả năng nuôi con gái tôi, càng không xứng làm cha đứa bé.”
“Con làm nghề chân chính, con không… không tệ như mẹ nghĩ.” Long nghẹn lời.
Nhưng bà Diệp không cho anh cơ hội.
“Cậu nghe cho rõ!” – bà chỉ thẳng tay vào mặt Long – “Ngay từ đầu tôi đã phản đối cuộc hôn nhân này. Con gái tôi lấy cậu là sai lầm lớn nhất đời nó!”
“Con và Lan yêu nhau thật lòng, con…”
“CÚT!” – bà quát – “Nếu cậu còn đến đây, tôi sẽ cho người đuổi thẳng tay. Và từ hôm nay, Lan không còn liên quan gì đến cậu nữa!”
Long chết lặng.
“Còn đứa bé…” anh run run hỏi.
“Không phải chuyện của cậu.”
Nói xong, bà đóng sầm cánh cổng lại ngay trước mặt anh.
Tiếng khóa cổng vang lên lạnh buốt trong màn đêm.
Long đứng đó thêm một lúc lâu, mưa tạt vào mặt làm anh không biết mình đang khóc hay mưa đang chảy.
MẤT CẢ VỢ LẪN CON
Lan không chịu gặp Long, mẹ vợ cũng không cho anh biết bất kỳ thông tin nào. Cả hai biến mất khỏi cuộc đời anh như chưa từng tồn tại.
Tin nhắn không trả lời. Điện thoại không bắt máy. Long thậm chí còn bị bảo vệ chặn từ xa.
Một tháng sau, anh chỉ nhận được duy nhất một mẩu tin:
Lan đã đi nước ngoài dưỡng thai.
Long hoàn toàn suy sụp.
Anh bắt đầu lao vào làm việc, chạy xe ngày đêm, vừa để quên đau, vừa để nuôi hy vọng mơ hồ rằng một ngày nào đó Lan sẽ gọi cho anh, hoặc đứa trẻ sẽ biết rằng mình có một người cha luôn mong chờ.
Nhưng mọi thứ đều im lặng.
Một năm, hai năm, ba năm… chẳng hề có một tin tức nào.

5 NĂM TRÔI QUA – ANH XE ÔM VẪN NGHÈO NHƯNG Ý CHÍ THÉP
Cuộc sống của Long không khá hơn bao nhiêu. Nhưng anh thay đổi duy nhất một điều: anh không còn chỉ chạy xe. Anh học thêm nghề, tập tành buôn bán, mở một cửa hàng nhỏ. Cuộc sống vẫn vất vả, nhưng ít nhất anh có tương lai để bám vào.
Anh luôn giữ chiếc khăn tay nhỏ của Lan — món quà đầu tiên cô tặng anh. Nó cũ đi, rách một chút, nhưng đó là thứ duy nhất còn lại giữa họ.
Trong lòng Long, tình yêu vẫn còn, dù đau, dù nhớ.
Cho đến một buổi chiều nọ…
Khi Long đang sửa lại chiếc xe máy thì một người đàn ông mặc vest bước đến.
“Anh là Long?”
“Dạ, tôi đây.”
“Có người muốn gặp anh.”
Long sửng sốt khi nghe tên người đó:
Bà Diệp.
Người đàn bà từng đuổi anh khỏi nhà.
Người từng cướp đi cả gia đình của anh.
CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH
Biệt thự của bà Diệp vẫn uy nghi như xưa, nhưng bên trong tối tăm và im lặng đến đáng sợ.
Long được đưa vào phòng khách. Một lúc sau, bà Diệp bước ra.
Bà gầy đi rất nhiều. Mắt bà hằn quầng thâm, tóc bạc nhiều hơn trước. Nhưng điều khiến Long sốc chính là biểu cảm của bà — không còn sự kiêu ngạo, thay vào đó là sự tuyệt vọng.
“Cậu Long…” – bà nói khẽ – “Tôi… đã sai.”
Long đứng im, không nói gì.
Bà Diệp cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn run:
“Lan… con gái tôi… nó gặp chuyện rồi.”
Long như bị ai bóp chặt tim.
“Chuyện gì… chuyện gì xảy ra với vợ con?!”
Bà Diệp cắn môi, nước mắt rơi xuống:
“Nó bị tai nạn. Bác sĩ nói… khả năng nhận thức của nó có thể không hồi phục. Và… nó luôn gọi tên cậu.”
Minh đứng chết lặng.
“Tôi đã cố gắng tách hai người ra… vì nghĩ rằng cậu nghèo nên không xứng. Nhưng 5 năm qua, Lan không hề yêu ai khác. Nó chỉ chờ cậu.”
Long nghe mà thấy tim mình như đang nứt ra.
Bà Diệp bất ngờ quỳ xuống trước mặt anh.
“Hãy cứu nó… làm ơn…”
Long hoảng hốt:
“Bác đứng lên đi! Con… con chưa bao giờ muốn hận bác. Con chỉ muốn được gặp Lan.”
CUỘC TÁI NGỘ SAU 5 NĂM
Khi Long bước vào phòng bệnh, anh suýt quỵ xuống.
Lan nằm đó, gương mặt xanh xao nhưng đẹp đến nhói lòng. Đôi mắt cô nửa mở nửa khép, như lạc trong một cơn mơ dài.
Anh tiến lại gần, ngồi xuống bên giường.
“Lan… anh đây…”
Đôi mắt Lan khẽ chớp.
Một giây.
Hai giây.
Rồi bỗng rơi nước mắt.
Giọng cô rất yếu:
“Long… thật… không…”
Anh nắm chặt tay cô, khóc như một đứa trẻ:
“Anh xin lỗi. Anh đến muộn quá.”
Cô gật đầu, thì thầm đứt quãng:
“Em… nhớ anh… 5 năm… mỗi ngày…”
Long cúi xuống áp trán mình vào trán cô, run rẩy:
“Anh sẽ không rời xa em thêm lần nào nữa.”
SỰ THẬT BỊ GIẤU KÍN 5 NĂM
Khi Lan ngủ lại, bà Diệp mới kể hết.
Lan chưa bao giờ muốn rời Long.
Tất cả là do bà ép.
Bà đưa Lan ra nước ngoài, cấm đoán mọi liên lạc. Nhưng Lan không chịu nổi áp lực khi mang thai — trầm cảm kéo dài khiến sức khỏe cô sa sút nghiêm trọng.
Đứa bé…
Nghe đến đây, Long cúi đầu, siết chặt nắm tay đến bật máu:
“Con… con của con đâu rồi?”
Bà Diệp khóc nấc:
“Tôi xin lỗi… đứa bé yếu từ trong bụng… không qua khỏi…”
Long gục xuống bàn, toàn thân run bần bật.
Một mất mát anh không thể diễn tả bằng lời.
ĐIỀU KHIẾN AI CŨNG SỮNG SỜ
Hai tháng sau, Lan dần hồi phục. Long luôn ở bên cô, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ.
Một buổi sáng, Long tự tay đưa Lan ra sân vườn thư giãn. Bà Diệp nhìn hai vợ chồng từ xa, mắt đỏ hoe vì ân hận.
Nhưng điều khiến bà không ngờ đến — và khiến toàn bộ người thân lẫn nhân viên trong biệt thự sững sờ — chính là lời tuyên bố của Long tại buổi họp gia đình hôm đó.
Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào bà Diệp:
“Con không trách bác nữa. Nhưng con cũng không cần bất kỳ tài sản nào của bác.”
Mọi người há hốc.
Long tiếp lời:
“Con chỉ cần Lan. Chúng con sẽ ra ngoài sống bằng đôi tay mình, không dựa dẫm ai cả.”
Bà Diệp phát hoảng:
“Nhưng… hai đứa sẽ khổ!”
Long lắc đầu, mỉm cười hiền:
“Khổ cũng được. Nhưng là khổ cùng người mình yêu.”
Lan bật khóc, ôm lấy anh.
Bà Diệp lặng người, rồi bật khóc như một đứa trẻ:
“Cậu… đúng là người mà con gái tôi chọn. Tôi… tôi đã sai 5 năm… sai cả một đời.”
KẾT
Một năm sau, Long và Lan mở một quán ăn nhỏ, khách ra vào nườm nượp. Hai người sống bình yên nhưng hạnh phúc, không xa hoa, không lộng lẫy. Chỉ có tiếng cười, niềm tin và sự trân trọng những thứ đã suýt đánh mất.
Câu chuyện anh xe ôm năm nào bị mẹ vợ tỷ phú đuổi khỏi nhà rồi 5 năm sau vẫn quay lại để cứu vợ mình, từ chối tài sản kếch xù… trở thành giai thoại được cả khu vực nhắc đến.
Bởi đôi khi, giá trị lớn nhất của một con người…
không phải tiền bạc hay địa vị, mà là trái tim biết yêu và biết giữ lời hứa.