×
×

Nhưng anh có một điểm rất… khó chịu: mọi thứ liên quan đến nhà nội thì sốt sắng, nhà ngoại thì hời hợt.

Sinh nhật 60 tuổi… và món quà “tấm lòng” của chồng

Tôi tên là Mai, năm nay ba mươi tư tuổi, lập gia đình đã gần tám năm. Chồng tôi – Hùng, người đàn ông từng khiến tôi tin rằng cả đời này có thể dựa vào anh. Nhưng càng sống lâu, tôi càng nhận ra, có những thứ đàn bà phải gánh một mình, dù bên cạnh là một người chồng bằng xương bằng thịt.

Hùng không phải người xấu, thật lòng là vậy. Nhưng anh có một điểm rất… khó chịu: mọi thứ liên quan đến nhà nội thì sốt sắng, nhà ngoại thì hời hợt. Tôi nhiều lần góp ý, anh chỉ cười:
“Ôi dào, đàn ông ai chả thế.”

Không! Không phải đàn ông ai cũng thế. Chỉ những người thiếu tinh tế mới vậy.


1. Sinh nhật 60 – cột mốc cả đời mới có một lần

Mẹ tôi năm nay tròn 60. Bà hiền lành, suốt đời tần tảo nuôi hai chị em tôi. Từ lúc bố mất, bà càng lặng lẽ, chỉ mong đủ ăn đủ mặc, chẳng bao giờ đòi hỏi gì ở con cái.

Đợt này sức khỏe mẹ yếu, bác sĩ dặn phải cẩn thận vì bà có bệnh nền. Tôi sợ mẹ buồn, nên đã lên kế hoạch tổ chức cho mẹ một buổi sinh nhật giản dị nhưng ấm áp.

Tôi nói với Hùng trước cả tháng:

Anh ơi, sinh nhật mẹ 60 tuổi. Mình chuẩn bị quà tươm tất chút nhé?
– Ừ, để anh lo.

Tôi mừng lắm. Hiếm khi thấy anh đồng ý nhanh như vậy.

Tôi hỏi:
– Anh định tặng gì?
– Anh sẽ mua cái gì thật lớn, cho xứng đáng.

Tôi còn rối rít khoe với em gái:
– Rồi, mẹ thích lắm cho mà xem. Chồng chị nói sẽ mua quà to.

Tôi đã tin như thế…


2. Đêm trước sinh nhật: Anh đi tay không

Chiều hôm đó, tôi dọn dẹp, chuẩn bị đồ để sáng lên nhà mẹ. Hùng đi làm về, tay… trống trơn.

Tôi tưởng anh để quà trong cốp xe. Nhưng không, phòng khách chẳng có gì mới.

Tôi hỏi nhẹ nhàng:

Quà cho mẹ đâu anh?

Hùng nhăn mặt như thể tôi vừa hỏi điều gì phiền phức:

Không có. Mua gì tốn kém. Tấm lòng là được.

Tôi đứng sững.

– Anh nói mua quà thật lớn mà?
– Thì anh nói vậy thôi. Em làm quá lên. Mẹ em có đòi đâu? Mẹ ai nấy lo đi.

Câu nói như lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào lòng tôi.

Anh nói cái gì? Mẹ ai nấy lo á?
– Đúng thì sao? Nhà ngoại tiêu gì mà cũng phải đến lượt anh lo?

Tôi nghẹn, không nói thêm được.
Tôi không nói chuyện với Hùng cả đêm hôm đó. Anh lại tưởng tôi giận dỗi vặt, càng bực, càng tỏ thái độ.

Nhưng anh không biết: trong tôi, một sự thất vọng âm ỉ đang biến thành quyết tâm.


3. Bữa tiệc ấm áp… với nỗi buồn không ai hay

Sáng hôm sau, tôi và con gái đến nhà mẹ. Mẹ vẫn vui tươi:

– Hai mẹ con tới rồi hả? Bố con đâu?

Tôi cười gượng:
– Anh ấy bận việc.

Mẹ không trách gì, chỉ bảo:
– Không sao, có tấm lòng là được.

Câu nói của mẹ làm tim tôi nhói thêm một nhát.

Mọi người hát chúc mừng, mẹ xúc động khóc. Tôi nhìn đôi bàn tay gầy gầy của mẹ cắt bánh kem mà nước mắt cứ chực trào.

60 năm cuộc đời… mà con rể đi tay không.

Tôi hít sâu. Tôi quyết không để mẹ bị xem thường như vậy nữa.


4. Kế hoạch đáp trả – “Lành làm gáo, vỡ làm muôi”

Tối đó về nhà, Hùng vẫn ung dung xem bóng đá. Như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.

Tôi nhìn anh, nở nụ cười mỉm khiến chính anh cũng hơi rùng mình.

Ngày mai anh rảnh không?
– Làm gì?
– Về nhà nội một chút. Ba mẹ anh sắp kỷ niệm ngày cưới.

Anh sáng mắt lên ngay:
– À ừ, để anh xem mua gì cho ba mẹ. Mấy hôm nữa mới đến nhưng chuẩn bị trước cũng tốt.

Tôi nhẹ nhàng:
Thôi để em mua. Anh khỏi lo. Mẹ ai nấy lo mà… anh còn nhớ không?

Gương mặt Hùng chợt sầm xuống.

Không để anh kịp nói gì, tôi đứng dậy, lấy áo:

– Em ra ngoài chút.


5. Món quà “không thuộc về anh”

Tôi đến tiệm vàng lớn nhất gần nhà. Lựa một bộ trang sức sang trọng – loại mà trước nay tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Tôi yêu cầu khắc tên tôi – Mai – lên hộp quà.
Không phải tên hai vợ chồng.
Không phải “tặng ba mẹ chồng”.
Mà là:
“Con Mai biếu ba mẹ.”

Tôi mua bằng tiền tiết kiệm của tôi. Một phần cũng là tiền tôi dự định mua quà sinh nhật cho mẹ, nhưng mẹ tôi chẳng bao giờ cần thứ đó. Còn mẹ chồng thì chắc sẽ thích.

Sáng hôm sau, tôi đưa quà cho Hùng:

– Anh cầm đi biếu ba mẹ.

Hùng mở ra, mắt trợn tròn:

– Em điên à? Sao mua đắt thế? Sao không đứng tên hai vợ chồng?
– À… vì mẹ ai nấy lo. Em đang lo cho “mẹ em” – tức mẹ chồng em.

Hùng nghẹn họng.

– Nhưng ba mẹ sẽ hỏi…
– Anh cứ nói thật: Anh không góp đồng nào. Vì anh chỉ lo cho gia đình anh thôi.

Tôi nói không lớn, nhưng từng chữ như tát vào mặt anh.

Hùng lúng túng, lần đầu tiên trong nhiều năm… tôi thấy anh xấu hổ đến mức không dám nhìn tôi.


6. Nhà chồng: cơn địa chấn nổ ra

Đến nhà, ba mẹ chồng tiếp chúng tôi vui vẻ. Hùng run run đưa món quà.

Mẹ chồng ngạc nhiên:

– Trời! Sang vậy? Tiền đâu mà mua?

Tôi lên tiếng trước:

Con mua. Con biếu ba mẹ. Một mình con.

Mẹ chồng trố mắt:
– Còn Hùng thì sao?

Tôi cười nhẹ:

– Anh ấy bảo “mẹ ai nấy lo”. Nên phần ba mẹ, con lo. Còn mẹ con… thì con phải tự lo thôi.

Không khí đông cứng trong vài giây.

Ba mẹ chồng quay sang nhìn Hùng. Mặt anh đỏ như gấc.

Ba chồng quát:

– Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Vợ người ta sinh con cho nhà này, mẹ vợ là ai? Là người đã nuôi dưỡng vợ cậu!
Mẹ chồng thở dài:
– Con làm gia đình người ta tổn thương như vậy sao?

Hùng cúi đầu, không nói được.


7. Khi đàn ông hiểu được nỗi đau

Trên đường về, Hùng im lặng rất lâu.

Tới nhà, anh nói khẽ:

Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Mai… anh không nghĩ câu nói đó khiến em buồn như vậy.

Tôi nhìn anh:

– Không chỉ em buồn. Anh làm mẹ em buồn nữa.

Hùng ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm xuống:

– Ngày xưa anh thấy ba mẹ luôn hy sinh cho anh, nên anh nghĩ… gia đình mình mới quan trọng nhất. Nhưng anh quên rằng…
– Anh quên rằng em cũng có gia đình.

Hùng gật, mắt đỏ.

– Anh sẽ qua xin lỗi mẹ. Và…
– Và sao? – tôi hỏi.
Năm nay, anh muốn làm lại. Tổ chức cho mẹ một buổi sinh nhật khác. Lần này, anh tự chuẩn bị.

Tôi nhìn anh rất lâu.

Và tôi chợt nhận ra:
Đàn bà không cần trả đũa để chiến thắng.
Đôi khi chỉ cần khiến chồng tự soi lại mình, thế là đủ.


8. Một tháng sau – buổi sinh nhật thứ hai

Hôm ấy, Hùng tự tay mua hoa, tự chuẩn bị quà, tự chạy tới đón mẹ tôi sang nhà hàng.

Mẹ tôi cứ lúng túng:

– Trời đất, con làm vậy tốn kém lắm…
– Không sao đâu mẹ. Con bù cho hôm đó con vô tâm. Con xin lỗi mẹ.

Mẹ tôi bật cười:
– Mẹ già rồi, cần gì đâu. Chỉ cần các con thương nhau.

Nhưng tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe.

Còn tôi… lần đầu tiên sau nhiều tháng, cảm giác an yên quay lại.


9. Kết

Hùng cầm tay tôi dưới gầm bàn, bóp nhẹ:

Cảm ơn em vì đã dạy anh một bài học. Không phải bằng lời nói… mà bằng cách anh không bao giờ quên được.

Tôi mỉm cười:

– Em chỉ muốn anh hiểu: Tôn trọng vợ là tôn trọng cả gia đình vợ.

Sinh nhật mẹ năm đó có… hai buổi.
Một buổi buồn, một buổi vui.
Và hôn nhân của chúng tôi cũng vì thế mà sang trang.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News