×
×

Vợ đang chăm mẹ h//ấp h//ối, chồng gọi điện bảo về nấu cơm đãi sếp – cô âm thầm tiễn cả chồng lẫn khách ra đường chỉ bằng một hành động…

Vợ đang chăm mẹ h//ấp h//ối, chồng gọi điện bảo về nấu cơm đãi sếp – cô âm thầm tiễn cả chồng lẫn khách ra đường chỉ bằng một hành động…

Căn phòng bệnh viện yên ắng, chỉ nghe tiếng máy theo dõi nhịp tim nhấp nháy đều đặn và tiếng thở yếu ớt của bà Thủy – người mẹ đã nuôi Hạnh từ nhỏ bằng đôi bàn tay chai sạn, chưa một ngày ngơi nghỉ. Bà đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp. Bác sĩ vừa nói có lẽ chỉ còn đêm nay. Hạnh nắm tay mẹ, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng.

Vậy mà đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Là chồng – Tuấn.

Giọng anh ta cộc lốc, chẳng một câu hỏi han:
“Em về nấu cơm đi, sếp anh qua nhà ăn tối. Anh nói sẵn rồi, không lỡ được.”

Hạnh sững sờ:
“Anh biết là mẹ em…”

Tuấn cắt ngang, giọng bực dọc:
“Biết, nhưng em ngồi đó có giúp được gì đâu? Bác sĩ chăm rồi. Sếp chỉ ghé một lúc, quan trọng lắm. Em không nấu, mất cơ hội thăng chức của anh thì em chịu trách nhiệm được không?”

Điện thoại ngắt trước khi Hạnh kịp nói gì thêm. Cô nhìn mẹ – khuôn mặt gầy guộc, hốc hác, đôi tay từng vì cô mà gánh gồng cả một đời. Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay bà.

Cô đứng lên, nhẹ nhàng vuốt lại chăn cho mẹ, nói nhỏ:
“Mẹ ơi… con xin lỗi. Nhưng con không thể để mẹ đi mà không làm gì cả.”

Khi Hạnh về đến nhà, đồng hồ đã chỉ gần 7 giờ tối. Tuấn đang cười nói với một người đàn ông trung niên dáng vẻ đạo mạo – chắc là sếp. Trên bàn đã bày sẵn rượu vang, hoa quả. Tuấn nhìn thấy vợ thì gật đầu ra hiệu: “Nhanh lên, dọn cơm.”

Hạnh không nói gì, bước thẳng vào bếp. Trong đầu cô rối bời. Nhưng thay vì nổi giận hay làm ầm, cô bình thản chuẩn bị bữa cơm như thường lệ. Cô nấu ba món đơn giản, rồi lặng lẽ đặt lên bàn, mời khách dùng bữa.

Sếp Tuấn có vẻ hài lòng. Gắp miếng cá kho đưa lên miệng, ông ta gật gù:
“Vợ cậu đảm thật đấy. Phụ nữ mà biết chăm lo hậu phương thế này thì đàn ông mới yên tâm làm việc lớn.”

Tuấn cười to, tự đắc nhìn vợ:
“Vâng, em may mắn lắm anh ạ. Vợ ở nhà chỉ biết lo cho chồng thôi.”

Hạnh mỉm cười. Nhưng trong ánh mắt, sự đau đớn đang dần dâng lên.

Khi mọi người bắt đầu dùng cơm, Hạnh quay vào trong. Một lúc sau, cô mang ra một chiếc vali nhỏ, đặt ngay giữa phòng khách. Sếp Tuấn nhíu mày.

“Em làm gì đấy?” – Tuấn ngạc nhiên.

Hạnh nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt cạnh mâm cơm, giọng không cao nhưng rõ ràng:

“Em đã ký đơn ly hôn để sẵn trong ngăn kéo bàn. Còn vali này là đồ của anh – em đã thu dọn hết rồi. Sau bữa cơm, anh có thể rời khỏi nhà. Em sẽ về bệnh viện, mẹ em đang hấp hối.”

Căn phòng lặng đi như tắt điện. Tuấn sững sờ:
“Em điên à? Sếp đang ở đây mà em…”

Hạnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng kiên quyết nhưng vẫn bình tĩnh:

“Đúng, em điên vì đã chọn người đàn ông coi bữa cơm với sếp quan trọng hơn sinh mạng của mẹ vợ. Em điên vì từng nghĩ rằng nếu em hy sinh, anh sẽ hiểu. Nhưng không. Từ nay, em không hy sinh nữa.”

Sếp Tuấn khẽ đặt đũa xuống, gương mặt đầy lúng túng. Ông ta quay sang Tuấn, thở dài:

“Chuyện gia đình cậu tôi không can thiệp, nhưng… tôi không thích nhân viên đem chuyện nhà ra đánh đổi lòng tin.”

Ông đứng lên, chỉnh lại áo vest, nói ngắn gọn:
“Chúc cậu may mắn.”
Rồi rời khỏi nhà mà không quay lại.

Tuấn chết lặng. Anh ta chưa từng nghĩ mọi chuyện lại quay ngoắt như thế chỉ trong một bữa ăn.

Còn Hạnh, cô đứng lên, không khóc, không la mắng. Cô chỉ nói một câu sau cùng:

“Em nấu cơm không phải vì anh. Mà vì em không muốn mất đi tự trọng trước khi mất mẹ. Còn anh… tự tiễn mình ra khỏi cuộc đời em rồi.”

Đêm đó, Hạnh ngồi bên giường bệnh đến khi mẹ trút hơi thở cuối cùng. Bàn tay bà vẫn nằm trong tay cô, ấm áp và nhẹ nhàng.

Bốn mươi tám giờ sau, Hạnh trở lại ngôi nhà – một mình. Cô treo lại tấm ảnh cưới đã gỡ xuống từ lâu. Nhưng lần này, cô dán thêm một dòng chữ phía dưới:
“Đây là bài học lớn nhất đời tôi: Người biết quý giá trị gia đình sẽ không bao giờ bắt người mình yêu đứng giữa hai lựa chọn.”

Và từ hôm đó, cuộc đời cô bắt đầu lại – một cách đầy bản lĩnh, với sự thanh thản trong lòng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News