×
×

Ân cần hỏi han bệ::nh tì::nh của bố chồng tương lai, ông khẳng định sức khỏe rất tốt, tôi liền chi;/a ta/y bạn trai

Tôi tên là Lan, một cô gái 28 tuổi sống ở Hà Nội, làm việc tại một công ty quảng cáo nhỏ. Cuộc sống của tôi khá bình thường: sáng dậy muộn, cà phê đen không đường, rồi lao vào guồng quay của deadline và họp hành. Tôi không phải là kiểu người năng động, thích tập gym hay chạy bộ. Thay vào đó, tôi yêu sách, phim ảnh, và những buổi tối nằm dài trên sofa với túi khoai tây chiên. Sức khỏe của tôi cũng vậy – không tệ, nhưng chẳng phải xuất sắc. Tôi hay bị cảm cúm, đôi khi stress dẫn đến mất ngủ, và thói quen ăn uống thất thường khiến cân nặng lúc lên lúc xuống. Nhưng tôi hài lòng với bản thân, ít nhất là cho đến khi gặp Minh.

Minh là bạn trai tôi, hay đúng hơn là cựu bạn trai. Chúng tôi gặp nhau tại một buổi tiệc công ty. Anh ấy làm ở bộ phận IT của một ngân hàng lớn, cao ráo, nụ cười ấm áp, và đặc biệt là rất khỏe mạnh. Minh kể anh chạy marathon hàng năm, ăn chay trường kỳ, và có thể thức khuya làm việc mà sáng hôm sau vẫn dậy sớm tập yoga. Lần đầu hẹn hò, anh đã kéo tôi đi dạo công viên, và tôi thì hụt hơi chỉ sau 15 phút. “Em cần tập luyện hơn đấy,” anh cười đùa, nhưng tôi chỉ cười trừ. Chúng tôi hợp nhau ở nhiều thứ: cùng thích nghe nhạc indie, cùng ghét phim hành động sáo rỗng, và cùng mơ về một ngôi nhà nhỏ ven hồ Tây.

Mối quan hệ của chúng tôi tiến triển nhanh chóng. Sau ba tháng, Minh bắt đầu nói về tương lai. “Em nên gặp bố anh đi, ông sẽ thích em lắm.” Bố anh, ông Hùng, là một kỹ sư xây dựng về hưu, sống một mình ở ngoại ô Hà Nội sau khi mẹ anh mất cách đây năm năm. Minh thường kể về ông với giọng tự hào: “Bố anh khỏe như vâm, 65 tuổi mà vẫn đạp xe 20km mỗi ngày. Ông bảo sống khỏe để còn chứng kiến con cháu thành công.” Tôi nghe mà thấy hơi lo. Gia đình tôi khác hẳn: bố mẹ tôi đều yếu, bố hay đau khớp, mẹ thì huyết áp cao. Tôi lớn lên trong môi trường mà sức khỏe là thứ xa xỉ, không phải ưu tiên hàng đầu.

Tôi quyết định gặp ông Hùng vào một chủ nhật đẹp trời. Minh lái xe chở tôi về nhà ông, một ngôi nhà nhỏ với vườn cây xanh mướt. Trên đường đi, tôi luyện tập trong đầu những câu hỏi lịch sự. “Mình phải ân cần, thể hiện sự quan tâm,” tôi tự nhủ. Minh nắm tay tôi: “Em đừng lo, bố anh dễ tính lắm.”

Khi đến nơi, ông Hùng đang tưới cây ngoài vườn. Ông cao lớn, da rám nắng, mái tóc bạc phơ nhưng đôi mắt sáng quắc. “Chào cháu, vào nhà đi!” Ông cười, giọng vang vang. Chúng tôi ngồi ở phòng khách, Minh pha trà, còn tôi bắt đầu cuộc trò chuyện. “Bác ơi, cháu nghe anh Minh kể bác khỏe lắm ạ. Bác dạo này thế nào, có hay đi khám không?”

Ông Hùng cười lớn, vỗ ngực: “Khỏe re cháu ơi! Bác tập thể dục đều đặn, ăn uống khoa học. Huyết áp 120/80, tim mạch tốt, không bệnh tật gì. Bác còn định đăng ký chạy marathon năm nay cơ. Cháu cứ yên tâm, bác sống thọ trăm tuổi để còn bế cháu nội chứ!”

Lời nói ấy như một cú sốc. Ông khỏe mạnh đến mức hoàn hảo, trong khi tôi… Tôi nhìn lại bản thân: sáng nay tôi còn ngủ nướng đến 10 giờ, ăn sáng bằng bánh mì kẹp xúc xích mua vội. Nếu cưới Minh, ông Hùng sẽ là bố chồng tôi, một người đàn ông mạnh mẽ, năng động. Ông sẽ mong đợi con dâu cũng như vậy? Hay ông sẽ thất vọng khi thấy tôi lười biếng, yếu đuối? Còn Minh, anh sẽ phải chọn giữa bố và vợ? Ý nghĩ ấy làm tôi quay cuồng.

Buổi gặp kết thúc vui vẻ, nhưng trên đường về, tôi im lặng. Minh hỏi: “Em sao vậy? Bố anh thích em lắm đấy.” Tôi cười gượng: “Không sao, chỉ hơi mệt.” Tối hôm ấy, nằm trên giường, tôi suy nghĩ miên man. Cuộc đời tôi đầy những bất ổn: công việc không chắc chắn, sức khỏe trung bình, và một quá khứ tình cảm lộn xộn. Minh xứng đáng với ai đó tốt hơn, ai đó có thể sánh vai với gia đình anh – một gia đình khỏe mạnh, tích cực.

Sáng hôm sau, tôi nhắn tin cho Minh: “Mình cần nói chuyện.” Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc. “Em nghĩ mình nên chia tay,” tôi nói, giọng run run. Minh ngỡ ngàng: “Sao vậy? Vì bố anh à? Ông làm gì sai?”

“Không, bố anh quá khỏe. Em… em không theo kịp. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh và gia đình.”

Minh cười khổ: “Em đùa à? Sức khỏe thì có gì quan trọng? Anh yêu em vì em là em.”

Nhưng tôi kiên quyết. “Anh sẽ hiểu sau. Chúc anh hạnh phúc.” Tôi rời đi, nước mắt lăn dài.

Sau chia tay, cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi bắt đầu suy nghĩ về sức khỏe bản thân. Đăng ký lớp yoga, ăn uống lành mạnh hơn, và thậm chí thử chạy bộ. Không phải vì Minh, mà vì chính mình. Tôi nhận ra rằng lời khẳng định của ông Hùng không phải là lời nguyền, mà là bài học: sức khỏe là nền tảng, và tôi cần xây dựng nó.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Hai tháng sau, Minh liên lạc lại…

Sau khi chia tay Minh, tôi rơi vào trạng thái trống rỗng. Mỗi sáng thức dậy, tôi nhìn vào gương và thấy một phiên bản mệt mỏi của chính mình. Công việc ở công ty quảng cáo vẫn vậy: những ý tưởng sáng tạo phải nộp gấp, những cuộc họp kéo dài, và áp lực từ sếp. Nhưng giờ đây, không có tin nhắn từ Minh nữa, không có những cuộc gọi video cuối ngày. Tôi bắt đầu dành thời gian cho bản thân, đăng ký lớp yoga tại một trung tâm gần nhà. Lớp học đầu tiên thật kinh khủng: tôi hụt hơi chỉ sau 10 phút, cơ thể cứng đờ như gỗ. Cô giáo, một phụ nữ trung niên năng động, cười động viên: “Ai cũng bắt đầu như vậy thôi, chị ơi. Quan trọng là kiên trì.”

Tôi kiên trì thật. Mỗi tối, tôi nấu ăn ở nhà thay vì gọi đồ ăn nhanh. Salad rau củ, sinh tố trái cây, và bỏ hẳn thuốc lá điện tử. Tôi đọc sách về sức khỏe, từ “Ăn Uống Để Sống” của Michael Greger đến các bài blog về lối sống lành mạnh. Dần dần, tôi cảm thấy cơ thể thay đổi: ngủ ngon hơn, da dẻ sáng hơn, và năng lượng dồi dào. Nhưng nỗi nhớ Minh vẫn ám ảnh. Tôi tự hỏi liệu quyết định của mình có đúng không. Bố anh, ông Hùng, với sức khỏe hoàn hảo ấy, có phải là lý do thực sự? Hay tôi chỉ đang chạy trốn khỏi cam kết?

Một buổi chiều mưa, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ. Là ông Hùng. “Cháu Lan à, bác Hùng đây. Cháu khỏe không? Minh nó kể hết rồi. Bác muốn gặp cháu.”

Tôi ngạc nhiên, nhưng đồng ý. Chúng tôi gặp nhau ở một quán trà đạo yên tĩnh. Ông Hùng vẫn vậy: mạnh mẽ, nhưng lần này mắt ông buồn hơn. “Cháu ơi, bác xin lỗi nếu lời nói hôm ấy làm cháu buồn. Bác chỉ muốn trấn an cháu thôi, chứ sức khỏe của bác cũng bình thường. Ai mà chẳng có lúc yếu đuối.”

Tôi kể hết: về nỗi sợ trở thành gánh nặng, về sự khác biệt giữa tôi và gia đình anh. Ông lắng nghe, rồi cười: “Cháu nghĩ sức khỏe là tất cả à? Bác từng yếu lắm, sau khi vợ bác mất. Nhưng chính Minh đã kéo bác dậy. Cuộc sống không phải ai cũng hoàn hảo từ đầu. Quan trọng là cùng nhau tiến bộ.”

Lời ông làm tôi suy nghĩ. Hóa ra, sức khỏe của ông không phải tự nhiên mà có, mà là kết quả của nỗ lực vượt qua mất mát. Ông kể về những ngày ông nằm liệt giường vì trầm cảm, về cách Minh động viên ông tập luyện. “Minh nó yêu cháu thật lòng. Đừng vì bác mà bỏ lỡ.”

Tôi về nhà, lòng rối bời. Liệu tôi có thể quay lại? Hay đã quá muộn?

Trong khi đó, Minh cũng đang trải qua giai đoạn khó khăn. Anh kể với bạn bè rằng sau chia tay, anh mất tập trung công việc, thậm chí bỏ lỡ một cuộc chạy marathon. “Lan nghĩ bố tao quá khỏe, nên cô ấy tự ti. Nhưng tao yêu cô ấy vì sự chân thật, không phải vì sức khỏe.” Bạn anh khuyên: “Mày nên tìm cô ấy, giải thích đi.”

Minh quyết định hành động. Anh gửi cho tôi một bó hoa kèm thư: “Em, anh hiểu lý do của em. Nhưng anh không cần em hoàn hảo. Anh cần em bên anh.”

Tôi gặp Minh lại, tại quán cà phê nơi chúng tôi gặp lần đầu. Chúng tôi ôm nhau, nước mắt lăn. “Em sai rồi,” tôi nói. “Em sẽ cố gắng, cùng anh.”

Từ đó, mối quan hệ của chúng tôi vững chắc hơn. Tôi tham gia chạy bộ với Minh, dù chỉ 2km ban đầu. Ông Hùng trở thành mentor, dạy tôi cách ăn uống lành mạnh. Gia đình tôi cũng thay đổi: bố mẹ tôi bắt đầu đi bộ sáng, nhờ ảnh hưởng từ tôi.

Câu chuyện này dạy tôi rằng, đôi khi một lời khẳng định về sức khỏe có thể là cú hích thay đổi cuộc đời. Không phải để chia tay, mà để bắt đầu lại.

Hãy quay ngược thời gian một chút, để hiểu rõ hơn về tôi. Tôi lớn lên ở một gia đình trung lưu ở Hà Nội. Bố tôi là giáo viên về hưu, mẹ làm nội trợ. Từ nhỏ, tôi đã quen với việc bố mẹ hay ốm vặt: bố đau lưng do đứng lớp nhiều năm, mẹ thì migraine hành hạ. Chúng tôi không phải nghèo, nhưng sức khỏe không phải ưu tiên. Ăn uống giản dị, ít khi đi khám định kỳ. Tôi thừa hưởng thói quen ấy: lười vận động, thích đọc sách hơn chơi thể thao. Trường học, tôi là học sinh giỏi văn, nhưng thể dục thì luôn xếp cuối lớp.

Khi lên đại học, chuyên ngành truyền thông, tôi bắt đầu sống tự lập. Ký túc xá, ăn mì gói, thức khuya học bài. Sức khỏe bắt đầu có vấn đề: thiếu máu, mệt mỏi kinh niên. Tôi từng có mối tình đầu với một chàng trai học cùng, nhưng chia tay vì anh ấy quá bận rộn. Sau đó, tôi tập trung vào công việc, trở thành copywriter tại công ty quảng cáo. Cuộc sống ổn định, nhưng cô đơn.

Rồi gặp Minh. Anh khác hẳn những người trước: tích cực, khỏe mạnh, và chân thành. Lần đầu hẹn, anh đưa tôi đi leo núi ở Ba Vì. Tôi kiệt sức nửa đường, nhưng anh kiên nhẫn chờ, kể chuyện vui để tôi quên mệt. “Em không cần chạy nhanh, cứ đi bên anh là được.” Những lời ấy làm tôi rung động.

Mối quan hệ tiến triển: chúng tôi đi du lịch cùng nhau, từ Sapa đến Phú Quốc. Minh giới thiệu tôi với bạn bè anh, những người cũng năng động như anh. Tôi cảm thấy lạc lõng đôi chút, nhưng cố gắng hòa nhập. Anh kể về gia đình: mẹ mất vì ung thư, bố một mình nuôi anh khôn lớn. “Bố anh mạnh mẽ lắm, em sẽ thích ông.”

Buổi gặp ông Hùng, tôi chuẩn bị kỹ: mua quà biếu, luyện câu hỏi. Nhưng lời ông: “Khỏe như trâu!” làm tôi choáng. Tôi tưởng tượng tương lai: đám cưới, sinh con, rồi ông chứng kiến tôi ốm yếu, Minh phải chăm sóc. Không, tôi không muốn vậy.

Sau chia tay, tôi dành thời gian cho bạn bè. Cô bạn thân, Hương, khuyên: “Mày điên à? Sức khỏe cải thiện được mà.” Tôi bắt đầu hành trình thay đổi: gym, dinh dưỡng, thậm chí học nấu ăn healthy. Cơ thể tôi khỏe hơn, tinh thần cũng vậy.

Ông Hùng gọi, rồi gặp, mở ra cánh cửa. Ông kể chi tiết về cuộc đời mình: từ kỹ sư xây cầu, đến mất vợ, rồi vực dậy nhờ con trai. “Sức khỏe là do rèn luyện, cháu ơi. Không phải bẩm sinh.”

Minh và tôi quay lại, chậm rãi hơn. Chúng tôi cùng tập luyện, cùng nấu ăn. Ông Hùng trở thành phần gia đình: ông dạy tôi cách đạp xe, kể chuyện xưa. Gia đình tôi cũng vui mừng: bố mẹ tôi gặp ông Hùng, học hỏi cách sống khỏe.

Bây giờ, hai năm sau, chúng tôi kết hôn. Tôi không còn tự ti. Lời khẳng định sức khỏe của ông Hùng không phải lý do chia tay, mà là khởi đầu cho hành trình tự hoàn thiện.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News